Quá éo le, rủ bạn thân đi đánh ghen và bất ngờ nhận ra sự thật cay đắng

H
Home Content

 Đến giờ phút này, tôi đã tắt hẳn niềm tin vào cuộc sống rồi. Tôi cũng muốn khẳng định luôn là đừng bao giờ tin vào cái gì gọi là tình bạn nữa, tin quá rồi bị cắn đau lúc nào chẳng hay biết.


Vợ chồng tôi cưới nhau được 10 năm, đứa lớn 8 tuổi, đứa thứ 2 mới được 9 tháng. Điều kiện gia đình khá giả, có nhà 3 tầng, có xe ô tô. Chồng tôi vốn đẹp trai, có tí chức quyền nhưng rất yêu thương vợ con. Ngày xưa anh cũng phải theo đuổi gần 1 năm tôi mới nhận lời yêu.
Nhưng rồi một ngày, cách đây 10 tháng, lúc này bụng bầu sắp sinh nên tôi nằm nhà mệt mỏi, không biết làm gì mới mở facebook ra mò mẫm, như nào đó lại vào được facebook của chồng. Tự nhiên thấy có cô bạn hàng xóm sát vách nhà cũ nhắn tin cho chồng: “Đi nữa không?”. Đọc được tin nhắn chỉ vỏn vẹn 3 chữ ấy, tôi đã rất hoang mang, không biết có ý gì. Tôi gửi lại ký hiệu bàn tay ra có nghĩa là ok. Thì ngay lập tức cô bạn ấy nhắn lại. Tôi thử đóng vai chồng nhắn lại. Và đây là đoạn hội thoại mà tôi không bao giờ có thể quên được:
-         Khỏe thế?
-         Uh.
-         Mới đi hôm qua mà?
-         Anh vẫn khỏe mà.
-         Phải để dành chứ.
-         Anh cần gì để dành.
-         Eo ơi, khỏe thật! Mà anh thấy em thế nào?
-         Thế em thấy anh thế nào? Cảm xúc em ra sao?
-         Cảm xúc thế nào thì anh biết đấy, tận cùng sung sướng vậy rồi!
Tôi như muốn phát điên thật sự. Thì ra chiều qua chồng tôi không về nhà, gọi điện báo đi họp. Rồi khi tôi hỏi có về ăn cơm không thì tắt máy và nhắn tin lại là họp hành rất căng thẳng. Đến 9h tối chồng về, tôi còn vác bụng bầu đi pha nước chanh và ngồi bên bóp vai, động viên chồng cố gắng. Nào ngờ,…
Biết được tất cả mọi chuyện rồi, tôi thoát ra và gọi thẳng cho chồng: “Anh về nhà ngay đi, bụng em tự dưng hơi đau!”. Vì lo lắng, chồng tôi tức tốc chạy về nhà. Về đến nơi vẫn rất nhẹ nhàng hỏi: “Em đau làm sao?”. Nhưng tôi chỉ hỏi lại: “Tối qua họp hành căng thẳng lắm hả anh? Đối tác có làm anh quá sức không?”.
Chồng tôi lúc đấy đã tái mặt rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh: “Em hỏi gì thế? Cũng căng thẳng bình thường thôi mà!”. Đến nước này thì tôi không thể dồn nén được nữa, lên cơn chửi bới chồng loạn xị ngậu và tra khảo: “Tôi hỏi lại lần cuối, hôm qua anh với cô ta đi đâu? Tôi biết tính anh, không có bằng chứng thì không bao giờ nhận. Nhưng tôi cho anh cơ hội cuối, đừng để tôi phải đưa bằng chứng ra! Khi ấy thì xác định là chỉ có ly hôn thôi”.
Chồng tôi vẫn lì mặt đòi bằng chứng rồi gân cổ cãi nhưng khi tôi làm căng quá, dọa gọi bố mẹ hai bên đến, mới chịu khai rằng: “Đi từ 3h chiều đến 8h tối. Hoài giấu chồng bảo đi tập văn nghệ. Còn anh bảo với em là anh đi họp”. Nói được thế rồi chồng tôi quỳ xuống xin tôi tha thứ, và bảo rằng đó mới là lần đầu.
Tôi không để tâm, tôi gọi điện luôn cho cô ta:
-         Chị Hoài à? Chị khỏe không? Lâu này em bầu bí nặng nề nên chẳng về thăm chị được.
-         Ừ, sao lâu lắm không về? Lúc nào về đây chơi đi.
-         Vâng, em không về nên dù không nhờ mà chị cũng chăm sóc chồng em chu đáo quá!
-         Là sao em?
-         Sao trăng gì nữa hả chị? Đúng tối nay em muốn gặp hai vợ chồng chị vì cái vụ ở nhà nghỉ Xuân Thành hôm qua.
-         Em nói gì cơ?
-         Không cần phải chối đâu! Chồng tôi khai hết rồi.
Tôi ức quá nên cúp máy khóc nức nở. Chồng tôi nhìn tôi khó thở vì khóc nấc nhiều thì sợ cuống lên, quỳ mọp xuống chân xin tha thứ. Chồng tôi quỳ lạy như tế sao, chắp tay thề thốt là lần đầu tiên và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Rồi xin tôi đừng ly hôn. Nhưng tôi mệt quá, tôi thương đứa con trong bụng mình, tôi lặng lẽ lên giường nằm. Nước mắt lại chảy.
Nhớ lại ngày xưa, nhà tôi và nhà Hoài chung vách với nhau. Hoài là đứa nhiệt tình nhất, tôi có ốm đau thì cũng chạy sang chăm sóc. Nào là nấu cháo, mua thuốc cho tôi uống. Buổi trưa đi làm cơ quan không về kịp, tôi còn sang nhà Hoài xin cơm. Nhưng đáp lại, tôi sống cũng không tệ, tôi cũng giúp đỡ cô ta rất nhiều. Bây giờ nghĩ lại mới thấy lạ, có những lúc chồng tôi và cô ta cùng nhau mang bia ra ngoài hiên ngồi nhâm nhi tranh luận, nói chuyện ầm ĩ mà tôi cũng không nghĩ gì hết. Vẫn có gì ngon là nấu gấp đôi rồi san sang nhà cô ta một nửa. Thân thế đấy, để rồi…
Tôi gọi một cô bạn thân khác của mình, là Ánh đi cùng đến quán café để gặp Hoài. Đến đây, tôi chẳng phải nói gì cả, Ánh thay tôi làm tất cả. Ánh đánh ghen, chửi bới còn hăng hơn cả tôi. Đáp lại, Hoài chỉ mặt dày xin tha thứ, cũng thề thốt là lần đầu tiên và xin đừng làm mọi chuyện ầm ĩ, chỉ mong được lặng lẽ rút lui để gia đình ai cũng yên ấm. Tôi nghĩ lại những chuyện trước đây thì đúng là cũng không thể làm được. Nhưng Ánh lại khùng lên, còn hất cả cốc nước vào mặt Hoài rồi lại đòi tát cô nhân tình của chồng tôi nữa…
Thấy bạn mình làm căng quá, tôi phải kéo cô ấy ra về. Về đến nơi, tôi vẫn không ngừng cảm ơn Ánh, cứ nghĩ Ánh thương tôi nên mới thế. Ánh cũng là người bạn thân thiết tôi tin tưởng nhất trong cuộc đời mình. Ngờ đâu, đây cũng chính là người đã đâm tôi một nhát mà mãi mãi tôi không bao giờ có thể gượng dậy được nữa…
Sau lần đi đánh ghen hôm đấy, tôi gọi điện cho bố mẹ chồng xuống kể hết đầu đuôi câu chuyện. Tôi đòi chia tay, bố mẹ chồng không ngừng cầm tay tôi khóc, xin lỗi và mong tôi nghĩ lại. Họ đều là những người rất tốt và thương tôi nhiều. Chỉ chồng tôi là quá khốn nạn mà thôi. Và ông bà lại bắt chồng tôi quỳ xuống xin lỗi tôi một lần nữa, hứa hẹn. Tôi mềm lòng, đã đồng ý.
Một ngày, khi tôi vừa sinh đứa thứ hai được 4 tháng, chồng Ánh bỗng gọi điện cho tôi: “Em ơi, em xem lại mối quan hệ mờ ám của chồng em và vợ anh đi!”. Nhưng tôi vì quá tin tưởng Ánh, nên đã mắng ngược lại: “Anh bị điên đấy à? Ở với vợ không biết tính vợ mà còn nói xằng bậy được như thế?”. Rồi khi chồng Ánh bảo: “Em cứ mở mắt ra mà xem!” và cúp máy, thì trong lòng tôi lại dâng lên một mớ hỗn độn suy nghĩ.Nhưng tôi vốn tin tưởng Ánh hơn tất thảy mọi mối quan hệ. Đó là người mà tôi luôn gọi đến khi khốn khó, cũng rất nhiệt tình giúp đỡ tôi trong mọi việc. Nhà có chuyện gì tôi cũng gọi Ánh. Ánh vốn rất khéo léo, xinh đẹp, ngoại giao giỏi lại nấu ăn cực ngon. Bố mẹ chồng tôi còn từng bảo ai có được con dâu như Ánh thì đúng là phúc bảy mươi đời. Bố mẹ đẻ tôi cũng bảo với Ánh: “Bác ước gì có con dâu như cháu!”. Còn tôi thì cười híp mắt vì thấy mình biết chọn bạn quá, còn thấy tự hào nữa là khác.
 
Nhưng cái dại của tôi là cứ chồng đi đâu hay nghi ngờ chuyện gì thì đều gọi điện thoại tâm sự với Ánh, còn nhờ đi theo dõi hộ tuy chưa bắt được quả tang lần nào.
Tôi bèn mua một thiết bị nghe trộm gắn trong xe chồng, nhưng chỉ nghe những tiếng ừ ừ, à à, không hiểu nói chuyện gì. Rồi một hôm chồng đi nhậu say về, vứt chìa khóa xe ở ngoài nhà, tôi mới lấy trộm, mở xe và lục tung trong hộc giấy tờ thì phát hiện ra có một chiếc điện thoại khác.
Từ xưa đến giờ, chồng tôi về nhà chỉ dùng một máy, một số nên tôi không hề biết đến chiếc điện thoại này. Tôi tìm cách mở ra, nhưng rồi cũng chẳng có gì khả nghi lắm. Chỉ có một dòng tin nhanh là lịch gặp làm việc với đối tác là 11h khi nhắn cho số điện thoại thường xuyên trao đổi nhất, còn nữa toàn từ như kiểu chuyên ngành về xây dựng.
Nhưng từ ngày chuyện với Hoài xảy ra, tôi trở nên đa nghi vô cùng. Sẵn có tiền, nên tôi quyết định thuê thám tử tư điều tra chồng. Tôi đưa cho họ số điện thoại mà mình nghi ngờ và bảo chú ý nhiều hơn.
Ngày hôm sau, đến đúng 11h, thám tử gọi cho tôi bảo: “Chồng chị đang tiếp khách ở nhà hàng D.L gồm có 5 người, 1 gái và 4 trai”. Nghe vậy, nhưng tôi bảo thám tử cứ theo dõi tiếp.
Rồi tôi cầm điện thoại gọi cho Ánh bảo: “Tôi mệt quá, bà chạy qua nhà mua hộ tôi ít cháo và mang áo mỏng lên trường cho cu Bin hộ tôi với”. Mọi ngày, tôi nói ốm thì dù mưa gió bão bùng Ánh cũng có mặt. Nhưng hôm nay lại bảo: “Công ty em có cuộc họp nên đi tiếp khách, chắc em qua muộn!”. Tôi càng có cơ sở để nghi ngờ hơn.
Đến hơn 1h chiều thì thám tử gọi, thông báo: “Chồng chị cùng cô gái kia đang đi vào khách sạn H.T. Bây giờ chị tính sao?”. Tôi bảo: “Các anh cứ ở đấy, 30 phút nữa tôi có mặt!”.
Tôi bắt taxi đến nơi. Mấy người thám tử bảo tôi bình tĩnh, đừng làm lớn chuyện. Tôi cũng nghe theo, đi lại quầy lễ tân để đặt phòng nhưng rồi bảo rằng cần ngồi ở sảnh để đón người. Lúc ngồi ở đấy, tôi đã muốn phát điên lên rồi nhưng cứ cố cầm cự, nín nhịn, đứng lên rồi ngồi xuống, nhấp nhổm không yên.Đúng một tiếng sau thì tôi thấy chồng mình đi xuống, cách 2 mét phía sau là một người đàn bà bịt khẩu trang, nhưng tôi vẫn nhận ra được. Bởi lệch làm sao cái váy hoa mà tôi từng mua tặng Ánh trong một lần đi du lịch ở Nhật về. Còn nào son, phấn, quần áo, túi xách nữa… Mà bây giờ, chồng tôi, cô ấy cũng muốn được tặng luôn hay sao?
Tôi bước lại vỗ vai chồng mình khi đang đứng ở quầy lễ tân để thanh toán: “Anh có thiếu tiền không để em đưa cho!”. Chồng tôi mặt tái mét quay lại, chằm chằm nhìn tôi: “Em làm gì ở đây?”. Nhưng tôi chỉ khẽ quay lại, xoáy sâu vào ánh mắt của người đàn bà phía sau: “Tháo khẩu trang ra đi bà! Khuôn mặt bà đẹp thế, sao phải che đi làm gì?”.
Ánh quỳ sụp xuống dưới chân tôi. Tôi giật tung cái khẩu trang ra. Còn chồng tôi không ngừng liến thoắng: “Em bình tĩnh, bình tĩnh đi! Có gì về nhà nói chuyện!”, lại còn: “Em đừng hiểu lầm!”. Tôi đã đau lắm, muốn khóc lắm, nhưng không biết sao cổ họng cứ nghẹn lại. Tim như vỡ tan. Tôi đã nghĩ trước khi đến rằng mình sẽ phải cho tan tành hết cả đôi dâm phu gian phụ ấy, nhưng rồi trong giây phút cần hành động, tôi lại không làm được gì cả!
Lại kéo nhau đến quán café. Tôi hắt cốc nước vào mặt Ánh, như cái lần Ánh giúp tôi hắt cốc nước vào mặt Hoài vậy. Thì ra lần đấy, không phải Ánh thương tôi mà là cô ấy đánh ghen cho chính mình.
Tôi bắt đầu tra khảo, mới hay mình đã bị cắm sừng những 3 năm nay mà không hề hay biết. Chiếc sừng của tôi chắc là đã thành hóa thạch mất rồi!
Chuyện đời vốn lại có được những sự việc éo le đến dường này hay sao? Tôi không biết mình phải làm gì nữa. Hai lần bị bạn thân phản bội, hai lần biết chồng dù lúc nào cũng nói yêu thương vợ nhưng sau lưng lại có thể làm những việc tồi tệ như thế. Tôi không biết mình phải sống tiếp như thế nào bây giờ?
Ông bà hai bên vẫn không ngừng xin tôi đừng ly hôn. Nhưng tôi, tôi chỉ nghĩ đến duy nhất quyết định đó mà thôi! Nếu tiếp tục sống cùng với người đã gây ra nỗi đau quá lớn như thế này, hỏi tôi làm sao mà chịu nổi?

, 24/06/2025

Back
Top