Tủi nhục có "chồng" hờ hững cũng như không...

H
Home Content

Em năm nay 25 tuổi và chồng em 24 tuổi. Em và anh ấy quen nhau được 1 năm , tụi em sống với nhau như vợ chồng trong nhà anh ấy . Ba mẹ , anh em và tất cả mọi người trong gia đình anh ấy rất quý mến em . Vì hồi đó trước khi quen em anh ấy rất ham chơi cứ như công tử ,anh là cháu nội đức tôn nên được cưng như trứng . Trong khoản thời gian quen nhau,tụi em có kinh doanh quần áo trên mạng và buôn bán hàng ăn vặt, anh bắt đầu tahy đổi biết lo kiếm tiền hơn , chịu thương chịu khó cùng em kiếm tiền , công việc của 2 đứa em rất thuận lợi và anh không còn xè tay xin tiền gia đình nữa. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến , em phát hiện em có thai , anh bắt em bỏ cái thai ấy và em nhất quyết không chịu bỏ , anh năn nỉ em rồi đem mẹ anh ấy ra làm áp lực nói với em rằng bà sẽ tự tự nếu như biết em có thai, ông bà và mọi người trong gia đình sẽ tống cổ anh ra khỏi nhà, và nếu em giữ lại cái thai a sẽ bỏ em . Nếu em nghe lời anh bỏ cái thai ấy anh vẫn quen em , vẫn không bỏ em . Vì quá yêu anh nên em đã gật đầu đồng ý đi bệnh viên bỏ cái thai ấy

Đêm trước khi đi bệnh viện em rất buồn và khóc, anh nói mình còn trẻ bây giờ mà có con khỗ lắm , tội nghiệp con nữa, sau này em lấy chồng em vẫn sinh con được mà. Nghe tới đây em như chết lặng , em nghĩ chắc gì khi bỏ đứa bé anh ấy vẫn yêu em , vẫn quen em . Bởi vì em biết anh là kẻ lăng nhăng , hay gái gú cái tính đó của anh ấy em đã biết từ lâu rồi. Em nằm suy nghĩ rất nhiều và em đã quyết tâm sẽ giữ đứa bé lại , em thà chấp nhận mất 1 người em yêu còn hơn em từ bỏ sinh linh bé nhỏ đang nằm trong con người em .Sáng hôm ấy 2 đứa em đậy rất sớm để chuẩn bị loại bỏ máu mũ của mình, anh nào đâu có biết em đang giả vờ ngoan ngoãn nghe theo lời anh .

Tới bệnh viện khám , có rất nhiều chị em đến từ rất sơm để phá thai , chỉ có duy nhất em có người yêu đi cùng , mọi người đều nhìn tụi em ..Lúc bác sĩ gọi tên em lấy thông tin , bác sĩ có hỏi em dưỡng hay phá em nói nhỏ bảo là dưỡng cho em nha bác sĩ, bác sĩ gật đầu và chỉ tay qua phòng số 1 kêu em vào đấy đo tim mạch và cân kg, anh thì mãi mê ngồi đọc báo không hay biết gì. phòng số 2 là để làm thủ tục phá thai . Phòng số1 hôm ấy chỉ có duy nhất em và 1 chị gái còn lại tất cả đều ở phòng số 2.

Sau khi khám xong phòng sô1 em qua phòng số 2 để siêu âm , cô siêu âm chuẩn đoán cái thai đã được 7 tuần , em thật sự thấy hạnh phúc lắm , em bước ra phòng anh ấy hỏi em " Em hỏi bác sĩ chưa, uống thuốc hay nạo thai ?? Bác sĩ bảo sao ?? ." Em im lặng 1 lúc rồi mới nói bác sĩ không nói gì hết , anh ấy bất đầu khó chịu ra mặt với em , ăn nói cáu gắt " Giờ sao ? Không muốn phá đúng không ? Giờ muốn sao đây ? " Em chỉ nói ngắn gọn " Em muốn về nhà " . Em bỏ ra nhà xe anh ấy níu tay em kéo vô bên trong bệnh viện kêu muốn nói chuyện với em em nhất quyết không vào anh ấy đùng đùng lấy xe chở em về nhà anh ấy. Về tới nhà 2 đứa em lại gay nhau , anh ấy nói một là mình chia tay 2 la anh sẽ bỏ đi. Em nói anh không cần đi đâu hết, em se chia tay với anh , không làm phiền anh nữa, em cũng sẽ không cho gia đình anh biết chuyện này đâu. Em gom hết quần áo anh chở em về nhà, từ hôm đó anh không hỏi han em 1 câu , coi như em chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy vậy .

Ngựa quen đường cũ , anh ấy bắt đầu tụ tập bạnn bè ăn nhạu suốt ngày suốt đêm bỏ bê công việc buôn bán , em buồn em khóc nhiều lắm , em dấu gia đình em , vì khỏan 1 tuần nữa là têt rồi em không muốn mất đi không khí mấy ngày tết. Cuối cùng gia đình anh ấy đã biết chuyện khuyên em không nên bỏ đứa bẻ, để đó cho gia đình lo sắp xếp ăn tết xong sẽ qua bên nhà em nói chuyện rồi làm đám cưới cho 2 đứa em , không thể để em như vậy được. Trước tết 2 ngày , hôm đó là 29 tết mẹ của anh đã gọi điện nói hết chuyện cho mẹ em nghe , mẹ em nghe tin xong như chết lặng , mẹ em khóc , khóc rất nhiều, mẹ anh ấy trấn an mẹ em hãy yên tâm sẽ làm đám cưới cho 2 đứa đàng hoang và không để gia đình em bị tai tiếng xấu mặt với hàng xóm.

Ăn tết xong nữa tháng , thái độ của anh đối xữ với em rất tệ , anh chẵng hề hỏi thăm em , hỏi thăm cái thai trong bụng em sao rồi , em có bị hành không..thay vào đó là cách ăn nói cọc cằn, thậm chí a dắt gái về nhà ngủ trước mặt em , chẳng xem em là gì trong mắt anh ấy.Thâm chí nói thẳng với em không còn yêu thương em nữa , không muốn sống chung với em , nên không có chuyện cưới gì ở đây cả. Em có nói gia đình anh ấy chuyện này , nhưng mọi người đều im lặng , chẳng ai dám nói gì anh ,hay khuyên anh . Mọi người chỉ nói với em cứ từ từ bây giờ mà làm căng ép nó qua nó sẽ bỏ đi bụi , nó sẽ đàn đúm bạn bè ăn chơi , nó sẽ thế này thế kia. Em rất buồn , suốt thời gian em đó em tự kỷ trong nhà không ra ngoài , không gặp ai , em chỉ biết khóc và khóc , tự giam mình tỏng cái phòng nhỏ bé ấy.

Mang thai tháng thứ 4 em chỉ có 39,5kg. Nhìn em mọi người chẳng tin em có thai 4tháng, đi siêu âm bác sĩ cứ tưởng em mới cấn bầu .em còn mặc quần jean được mà . Tháng thứ 6 đi siêu âm bụng em bất đầu nhô lên 1 chút , vào bệnh viện chỉ có mình em ngôì thui thuỉ 1 mình , mấy chị kia có chồng dìu dắt đi cùng ,e thấy chạnh lòng tủi thân vô cùng .Em được bác sĩ cho biết thai nhi là con gái , em vui mừng , em hạnh phúc, em muốn hét lên thật to " Mẹ yêu con , con gái bé bổng của mẹ " , muốn ôm lấy chồng em và báo cho anh biết tin vui này nhưng rồi em không làm đươc điều này vì em biết em có nói anh chẵng quan tâm đâu , sẽ bảo là em phiền phức nữa . Giờ này anh ấy đang hạnh phúc bên tình yêu mới , ấm êm bên vòng tay khác.

Em hận anh ấy đã vô tâm với em với con , em căm ghét con người khốn nạn ấy vô cùng , nhưng càng ghét càng hận càng giận em càng không quên được con người ấy, em thèm có chồng bên cạnh đưa đón em , chăm sóc em , quan tâm em , cho em làm nũng làm nịu..tất cả những thứ em muốn quá xa xỉ đối với em trong lúc này . Chẳng có anh , e vẫn còn có con , em xoa xoa tay lên bụng cảm nhận được nhịp đập của con , em ước phải chi được nhìn thấy mặt con nhỉ , không biết giống ba hay giống mẹ đây . Đêm nào em nằm cũng tưởng tượng có chồng có con nằm bên cạnh em . điều đó thành hiện thực chắc em sẽ hạnh phúc lắm đây , hạnh phúc nhất hành tinh này luôn .

9 tháng 4 ngày em bắt đầu thấy đau bụng và có dấu hiệu chuyển dạ , mẹ em và mẹ anh ấy lật đật chuẩn bị đồ đưa em đi đẻ.. Em nằm quằn quại từ 7h tối đến 11h em sinh ...lần đầu tiên trong đời em mới biết đau đẻ như thế nào , đến giờ nghĩ lại em vẫn còn sợ rùng mình . Em bé nặng 2k3 , nhỏ xíu xiu , đôi mát con bé to lắm , nhìn lanh ơi là lanh, bàn tay bàn chân , khuôn mặt giống y như anh ấy không khác 1 gì. bé chẳng giống em tí tẹo nào .Mẹ anh mở lời với em xin phép em cho anh vào thăm em và con , vì con em đã gật đầu đồng ý, anh vào nhìn con nhưng chẳng nói gì em cũng chẳng hỏi cứ mặc kệ anh ấy xem sao , ngồi được 1 lúc anh ấy bỏ về có công việc.

Xuất viện em về nhà mẹ đẻ, tối nào mẹ anh cũng qua chắm sóc mẹ con em tới tận 6g sáng mới về nhà để chuẩn bị đi làm, cả tháng trời ngày nào cũng vậy em thấy thương bác ấy hơn , vì con bác đã làm khỗ em nên bác thương em và muốn bù đắp lại cho 2 mẹ con em . em cũng thương bác như mẹ ruột vậy, 2 người nói chuyện rất thân và hiểu tâm lý nhau. đầy tháng xong me anh và anh qua nhà xin phép cho em về bên đó để mọi người chăm sóc, cái chính là để anh gần gũi với em với con ,để anh thấy con mà dừng cuộc chơi lại quay về với gia đình... Ở bên đó suốt 4tháng trời , những lần anh qua phòng chơi với con đếm trên đầu ngón tay , anh chẳng ngó ngàng gì đến em , chẳng nói chuyện với em ,2 người ra vô chạm mặt như người xa lạ , lâu lâu chỉ nựng con 1 chút rồi lại thôi. Anh không đi về khuya thì cũng dắt bạn về nhà ăn nhậu rồi ngũ lại , em chịu đựng suốt 4 tháng trời , bao nhiêu uất ức trong em ngày càng nhiều nhưng em chưa thể bùng nổ được, em nhin nhục mà sống vì con em .Em xin phép gia đình cho em với con về nhà ngoại sống , nhiều lúc em muốn cắt đứt liên hệ với gia đình bên đó nhưng nghĩ lại cái tình cái nghĩa mọi người dành cho em dành cho con em suốt thời gian bên đó em không sao làm được..

Em cũng muốn tạo cơ hội cho anh cho em gần gũi lại với nhau , coi như là vì con đi nhưng anh cứ lơ là chuyện đó. Cứ nghĩ đến chuyện anh ra ngoài đi với cô này cô kia , em như tức điên người , và thấy tủi thân nữa chứ.

Cách đây 1 tuần , em mới nói với anh ấy em có chuyện muốn nói và cần giải quyết cho xong chuyện cũ , em nói hết những gì em muốn nói bấy lâu nay , Anh nói anh không muốn cưới em , chuyện đó để sau này tính . Em cũng nói em không ép buộc anh phải cưới em trong lúc này, em chỉ muốn nói hết cho anh biết cảm giác và suy nghĩ của em mà thôi, em không muốn chúng ta ra vào chung 1 nhà mà cứ xem nhau như người xa lạ , em không chịu đựng được cảm giác đó , mong anh hiểu , dù không yêu em với anh vẫn làm bạn vẫn nói chuyện với nhau bình thường được mà . Anh không nói gì , nhưng em thấy thái độ của anh khác với em cởi mở hơn xưa . Hôm đó ngày cuối tuần em bồng con về chơi anh có gợi ý muốn qua phòng ngủ với em , em gật đầu đồng ý . Đêm đó tụi em quan hệ vợ chồng với nhau rất thoải mái và vui vẻ, nói chuyện cũng nhiều, cách anh ấy âu yếm em cũng khác xưa lúc tụi em quen nhau làm em thấy hạnh phúc lắm. Em nghĩ mình sẽ cố gắng duy trì quan hệ để níu kéo anh quay về bên em , em cư xử với anh rất ân cần và ngọt ngào, vì anh thích ngọt lắm .

Em hi vọng anh sẽ có lại tình cảm với em , được 2 3 ngày vui ve quan tâm nhau em thấy anh bắt đầu lơ là lại với em, có lúc mệt mõi anh hay khó chịu . Nhiều lúc em muốn nói chuyện với anh ấy rất nhiêu nhưng anh không quan tâm những gì em nói , em thấy hụt hẫng lắm . Em không biết mình có nên tiếp tục cho anh cơ hội nữa không, hay em phải dừng lại để bắt đầu với 1 người khác, Em biết anh ấy không xứng đáng làm ba, làm chồng của em nhưng em rất yêu chồng em , em không muốn bước đi bước nữa em sợ con em sẽ khỗ .

Bây giờ em phải làm sao đây ? Em mong anh chị , cô chú hãy cho em giải pháp tốt nhất . Em xin chân thành cám ơn ạ !

Back
Top