Cuộc sống ở ngôi làng của người Tày thuộc top đẹp nhất thế giới

Phan Hiền
Phan Hiền
Phản hồi: 0

Phan Hiền

Thành viên nổi tiếng
Giữa nhịp sống đô thị hối hả, có một nơi cách trung tâm thành phố Thái Nguyên chỉ khoảng 30 phút di chuyển, nơi thời gian như ngừng trôi, nơi truyền thống không chỉ được lưu giữ mà còn hiện hữu trong từng nếp sống hằng ngày. Làng Thái Hải, ngôi làng của người Tày, được biết đến là một trong những ngôi làng đẹp nhất thế giới, không chỉ bởi cảnh quan mà còn bởi cách con người nơi đây sống chan hòa với thiên nhiên và cội nguồn văn hóa của mình.

Làng Thái Hải nằm trong một thung lũng yên bình, giữa bạt ngàn cây xanh và hồ nước trong veo. Mỗi buổi sáng sớm, sau những cơn mưa đêm, làng như chìm trong làn sương mỏng, lặng lẽ và nguyên sơ. Không có tiếng ồn động cơ hay ánh đèn phố thị, chỉ có tiếng chim hót, tiếng mõ tre gõ khẽ nơi cổng làng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu với sự tĩnh tại và thành kính.
1753086660479.png

1753086727973.png

(Lối vào những căn nhà sàn ở làng Thái Hải, rợp bóng tre xanh.)

Khoảng ba mươi hộ người Tày sinh sống tại đây vẫn giữ gìn cách sống truyền thống: cùng ăn, cùng làm, cùng sống trong những ngôi nhà sàn, nói tiếng mẹ đẻ, mặc trang phục dân tộc, và gìn giữ các lễ nghi, trò chơi, lời ru và hát then. Không có sân khấu trình diễn hay biển hiệu quảng bá, bởi với họ, văn hóa không phải để trưng bày, mà là để sống chân thật và bền bỉ trong từng hành động thường ngày.
1753086362914.png

(Điệu hát then do phó bản - bà Lê Thị Nga cùng chị em trong bản thể hiện.)

Lũ trẻ trong làng mặc trang phục truyền thống của người Tày, tự nhiên như cây cỏ mặc lấy màu xanh. Chúng đá bóng trên vạt cỏ sau nhà sàn, vừa chạy vừa hò hét bằng tiếng mẹ đẻ - thứ ngôn ngữ vang lên trong trẻo như giọt sương đầu cành, như tiếng nói vọng về từ ký ức quê nhà ngày xưa, nơi cũng từng có những mùa hè lấm lem và rộn rã yêu thương.
1753086324517.png

(Tiếng cười đùa của trẻ em trong bản làng khi chơi đá bóng.)

Trò chuyện cùng một bà cụ đã sống ở đây gần hai thập kỷ. Bà nói chậm rãi, giọng khàn như tiếng gió trườn qua vách nứa: "Ở đây bà được là chính mình. Ở đây... sống thật, làm thật. Lũ trẻ lớn lên bằng lời hát then, bằng chuyện cổ tích thật, không có gì giả tạo."
1753086407674.png

(Bà Lê Thị Hảo - người đã gắn bó với làng gần hai thập kỷ.)

Thái Hải không cố biến mình thành bản làng du lịch kiểu mẫu. Họ không dựng sân khấu múa xòe, không vẫy gọi khách bằng sắc phục cầu kỳ. Họ chỉ sống và chính sự giản đơn ấy lại tạo nên một sức hút kỳ lạ, như một làn gió mát giữa cái oi nồng của đô thị hóa.

Rời Thái Hải khi nắng chiều buông nhẹ. Gió mang theo mùi cỏ mới cắt lẫn hương đất sau mưa. Đứa trẻ sáng nay đá bóng vẫn đứng ở sân, vẫy tay chào bằng nụ cười ngời sáng. Cái vẫy tay ấy không vồn vã, không vội vàng nhưng khiến lòng lắng lại như mặt suối trong. Phải yêu thương cuộc sống này nhiều đến nhường nào mới giữ được một nụ cười vô tư đến thế?
1753086513017.png

(Ngôi nhà sàn ở làng Thái Hải.)

Có những chi tiết rất nhỏ mang theo như báu vật: ánh mắt long lanh của đứa bé khi đưa chén nước; đôi tay nhăn nheo của bà cụ khi nâng niu chiếc lá dong; cái gật đầu điềm đạm của người đàn ông vừa đi làm rẫy về. Tất cả như thì thầm rằng: ở đây, người ta sống với nhau bằng điều tử tế nhất.
1753086529613.png

(Phó bản đang trò chuyện với các em bé trong bản làng.)

Không phô trương, không ồn ào, Thái Hải lặng lẽ hiện diện như một minh chứng sống cho việc truyền thống có thể được gìn giữ mà không bị đóng khung. Và có lẽ, chính điều ấy đã khiến nơi đây trở thành một trong những ngôi làng đẹp nhất thế giới, đẹp từ cảnh sắc cho tới cách con người đối đãi với nhau và với văn hóa của chính mình.
 

Đính kèm

  • 1753086458149.png
    1753086458149.png
    1.5 MB · Lượt xem: 5


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga
Back
Top