Nguyen Duc Thanh Nguyen
Thành viên nổi tiếng
Đúng là chỉ có thể là ông Donald Trump! Tổng thống Mỹ Donald Trump đã sa thải Cố vấn An ninh Quốc gia Mike Waltz và chỉ định Ngoại trưởng Marco Rubio làm người thay thế tạm thời trong đợt cải tổ lớn đầu tiên đối với đội ngũ thân cận.
Việc Tổng thống Mỹ Donald Trump sa thải Cố vấn An ninh Quốc gia Mike Waltz và chỉ định Ngoại trưởng Marco Rubio tạm thời đảm nhiệm vị trí này cho thấy một sự điều chỉnh lớn trong đội ngũ an ninh – đối ngoại của Nhà Trắng, đồng thời phản ánh cả thách thức lẫn cơ hội trong chính sách đối ngoại của Mỹ hiện nay.
Trước hết, việc ông Waltz rời vị trí cố vấn an ninh quốc gia để trở thành Đại sứ Mỹ tại Liên hợp quốc mang ý nghĩa vừa trừng phạt, vừa “tái bố trí”. Dù bị liên đới đến vụ bê bối “Signalgate”, ông Waltz vẫn được Tổng thống Trump ca ngợi về thành tích quân sự và lập pháp. Việc bổ nhiệm ông làm đặc phái viên tại LHQ vừa giúp giải quyết khủng hoảng nhân sự trong nước, vừa tận dụng được năng lực của ông Waltz trên trường quốc tế – nơi kỹ năng ngoại giao, sự hiểu biết về an ninh, và kinh nghiệm chính trị của ông có thể phát huy.
Thứ hai, lựa chọn Ngoại trưởng Marco Rubio tạm thời kiêm nhiệm vai trò cố vấn an ninh quốc gia là một quyết định mang tính chiến thuật nhưng tiềm ẩn rủi ro. Việc một quan chức đảm nhận cùng lúc hai vị trí quan trọng hàng đầu có thể dẫn tới sự quá tải, ảnh hưởng đến hiệu quả điều hành chính sách đối ngoại, nhất là trong bối cảnh quốc tế phức tạp hiện nay với các điểm nóng như Trung Đông, Biển Đông, và cuộc cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc, Nga.
Đáng chú ý, quyết định này diễn ra mà không kèm theo tên ứng viên thay thế lâu dài, phản ánh phong cách điều hành cá nhân hóa, linh hoạt nhưng cũng dễ dẫn tới thiếu ổn định và khó đoán định của Tổng thống Trump. Điều này có thể gây lo ngại cho các đồng minh và đối tác, vốn luôn quan tâm đến sự ổn định, nhất quán trong chính sách an ninh của Mỹ.
Cuối cùng, vụ rò rỉ thông tin mật (“Signalgate”) cho thấy các chính phủ dù quyền lực đến đâu cũng không miễn nhiễm với những rủi ro nội bộ. Sự cố này nhấn mạnh tầm quan trọng của an ninh thông tin trong quản trị quốc gia và đặt ra yêu cầu cao hơn cho đội ngũ cố vấn an ninh, nhất là trong thời đại kỹ thuật số.
Tóm lại, động thái nhân sự này của Tổng thống Trump vừa phản ánh một nỗ lực “dàn xếp thiệt hại” về chính trị, vừa tạo ra một bài kiểm tra lớn cho năng lực điều phối của chính quyền Mỹ trên cả mặt trận đối nội lẫn đối ngoại.

Việc Tổng thống Mỹ Donald Trump sa thải Cố vấn An ninh Quốc gia Mike Waltz và chỉ định Ngoại trưởng Marco Rubio tạm thời đảm nhiệm vị trí này cho thấy một sự điều chỉnh lớn trong đội ngũ an ninh – đối ngoại của Nhà Trắng, đồng thời phản ánh cả thách thức lẫn cơ hội trong chính sách đối ngoại của Mỹ hiện nay.
Trước hết, việc ông Waltz rời vị trí cố vấn an ninh quốc gia để trở thành Đại sứ Mỹ tại Liên hợp quốc mang ý nghĩa vừa trừng phạt, vừa “tái bố trí”. Dù bị liên đới đến vụ bê bối “Signalgate”, ông Waltz vẫn được Tổng thống Trump ca ngợi về thành tích quân sự và lập pháp. Việc bổ nhiệm ông làm đặc phái viên tại LHQ vừa giúp giải quyết khủng hoảng nhân sự trong nước, vừa tận dụng được năng lực của ông Waltz trên trường quốc tế – nơi kỹ năng ngoại giao, sự hiểu biết về an ninh, và kinh nghiệm chính trị của ông có thể phát huy.
Thứ hai, lựa chọn Ngoại trưởng Marco Rubio tạm thời kiêm nhiệm vai trò cố vấn an ninh quốc gia là một quyết định mang tính chiến thuật nhưng tiềm ẩn rủi ro. Việc một quan chức đảm nhận cùng lúc hai vị trí quan trọng hàng đầu có thể dẫn tới sự quá tải, ảnh hưởng đến hiệu quả điều hành chính sách đối ngoại, nhất là trong bối cảnh quốc tế phức tạp hiện nay với các điểm nóng như Trung Đông, Biển Đông, và cuộc cạnh tranh chiến lược với Trung Quốc, Nga.
Đáng chú ý, quyết định này diễn ra mà không kèm theo tên ứng viên thay thế lâu dài, phản ánh phong cách điều hành cá nhân hóa, linh hoạt nhưng cũng dễ dẫn tới thiếu ổn định và khó đoán định của Tổng thống Trump. Điều này có thể gây lo ngại cho các đồng minh và đối tác, vốn luôn quan tâm đến sự ổn định, nhất quán trong chính sách an ninh của Mỹ.
Cuối cùng, vụ rò rỉ thông tin mật (“Signalgate”) cho thấy các chính phủ dù quyền lực đến đâu cũng không miễn nhiễm với những rủi ro nội bộ. Sự cố này nhấn mạnh tầm quan trọng của an ninh thông tin trong quản trị quốc gia và đặt ra yêu cầu cao hơn cho đội ngũ cố vấn an ninh, nhất là trong thời đại kỹ thuật số.
Tóm lại, động thái nhân sự này của Tổng thống Trump vừa phản ánh một nỗ lực “dàn xếp thiệt hại” về chính trị, vừa tạo ra một bài kiểm tra lớn cho năng lực điều phối của chính quyền Mỹ trên cả mặt trận đối nội lẫn đối ngoại.