Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
20 tuổi , tôi đã ý thức được cái cảnh “ khi người lớn cô đơn”. Tôi vẫn mơ mình sẽ có được một người để yêu để cùng nhau dạo quanh phố xá, ăn những món lề đường, đi đến những nơi mà mình chưa từng được đến, cùng thực hành nói tiếng anh và quan trọng hơn hết là để cùng tâm sự chuyện buồn vui trong cuộc sống.
Tôi hiện đang là 1 thằng sinh viên năm 2 tại một trường đại học ở tỉnh lẻ. Học kỳ vừa qua là một học kỳ thất bát trên nhiều phương diện, mục tiêu quan trọng nhất của tôi là kiếm học bổng để trang trải thêm cũng đã không thực hiện được đau làm sao? Và cái ngày mà tôi đã biết mình không được học bổng, tôi đã gặp được H -
Trong lúc sang xóm trọ mấy đứa bạn gái chơi. Mấy cái đứa này cũng tâm lý gớm, tụi nó nghĩ có điểm gì đó tương đồng trong tính cách 2 chúng tôi nên đã lôi H lên để “giao luôn”. Tôi trộm nghĩ : nếu mà cua được thì chẳng khác nào mình vừa nhận được một suất học bổng trị giá gấp ngàn vạn lần cái suất mà mình vừa mất.
Nhưng đến gần một tuần sau mà H chỉ mới trả lời đâu được khoảng chục tin nhắn. Trời cũng đâu có phụ người như tôi, sau đó chúng tôi đã có được khoảng thời gian là 2 ngày trò chuyện vui vẻ và khá cởi mở - tất nhiên cũng chỉ là làm quen, chứ ai lại “tâm sự với người lạ” ngay được. Tôi đã thấy cuộc sống của mình đã réo lên những nốt nhạc vui…
Ngày thứ 3, bạn bè và 2 đứa chúng tôi cùng xem văn nghệ, chuyện bạn ấy đi chung nằm ngoài dự tính ( vì trước đó H ko trả lời tin nhắn) nên cũng chẳng chuẩn bị được chiêu trò gì ra hồn. Tôi mãi ngắm H từ đằng xa, còn H cứ chăm chú xem và đứng bên cái loa to như sét đánh cùng với cả đống con người đang chen lấn để xem mấy ca sĩ vớ vẩn kia. Xem xong tôi lại tiếp tục vụng về để bạn ấy đi một mình trên đọan đường 200m tấp nập người đi về còn tôi thì mãi lo soi dáng vẻ của H ở đằng sau cùng với thằng bạn trước khi bọn tôi cùng đón xe về chung.
Ngày mới sang, tôi vẫn còn lâng lâng trong hạnh phúc của đêm hôm qua. Tôi đợi đến tối – đợi đến cái giờ đẹp nhất để lại cùng hàn huyên tâm sự và quyết tâm bước một bước dài trong mối quan hệ với H. Mà đời thì chẳng như mơ và tình thì cũng chẳng như thơ. H trở chứng một cách khó hiểu, lâu lâu H mới đáp lại một tin nhắn cụt ngủn – nói theo kiểu cho xong.
Trời chẳng lẽ tôi đã phải trả giá cho hành động ngu ngốc trong đêm hôm qua của mình rồi sao? Không thể như thế được, qua những dòng stt từ trước giờ của H trên mạng xã hội tôi biết chắc H cũng sống rất nội tâm đấy, H chẳng bạc như thế đâu. 2 ngày tiếp theo trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu gì sáng sủa hơn – hay là H chê mình nhát gan vì ko dám bày tỏ nhỉ? Tôi liều mình viết những câu đại loại như bày tỏ tình cảm của mình, và H từ chối một cách ngọt ngào. Tôi cũng nhanh chóng chữa cháy bằng những câu nói hóm hỉnh.
Nhưng dù đám cháy có tắt đi nữa đi khói vẫn còn nghi ngút ở trên đó, H lại im lặng trong mấy ngày liền. tôi quyết định nghỉ nói trong 1 tuần, và đến ngày quay lại nói chuyện thì cũng chỉ nhận được mấy câu trả lời theo kiểu cho xong.
Thơ cũng đã viết tặng mấy bài rồi, nhắn tin còn chưa thèm trả lời thì sao đòi gặp mặt. Mà cũng phải lâu lắm rồi mới thấy được người con gái đúng gu của mình, sao nỡ cho qua được. Mới đây, tôi được biết H cũng thầm thương đứa nào đó và H cũng được nhiều thằng con trai khác săn đón nữa (chắc mấy thằng này chỉ yêu cái vẻ bề ngoài chứ cũng chả có người nào sâu sắc bằng tôi cả đâu, tôi dám chắc).
Tôi dự là sẽ thông qua mấy cô bạn để gặp mặt và rồi tìm cách kéo dài thời gian gặp mặt đó. Dẫu biết lần đầu xuất trận sẽ khó tránh khỏi được cảnh đau thương, nhưng gần tháng nay rồi mà sao vẫn cứ đau thế này không biết nữa. Giờ đây tôi lại nghĩ đến lời Bác dạy “Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi”. Nhưng để kháng chiến làm sao cho trường kỳ thì chắc phải nhờ đến sự cố vấn của các anh chị.
Xem nhanh