Tôi đang sống leo lắt như quái vật, bệnh hoạn và đầy bi quan...

H
Home Content

Tôi 26 tuổi, thi lại đại học mất 3 năm, lẽ ra học 4 năm là xong nhưng tôi đi làm thêm từ năm nhất lơ là học hành nên bị đúp 1 năm, giờ thì gần 6 năm chưa lấy được bằng, nhà trường làm việc rất chán nữa. Dù chưa có bằng nhưng tôi đã làm đồ án tốt nghiệp và khi về nhà chưa kiếm được việc làm, bố mẹ và tôi có mâu thuẫn, đỉnh điểm là khi họ bảo tôi qua làm việc cho cô tôi, tôi đã đi làm nhưng xác định chỉ làm phụ giúp cho cô 2 tuần rồi nghỉ để còn lo kiếm việc cho bản thân. Mặc cho cả cô tôi và bố mẹ bắt đi làm cho cô, tôi vẫn nghỉ, khi đó mẹ tôi đã sỉ nhục tôi rất nhiều, rõ ràng từ thời bé đến giờ vẫn luôn vậy, luôn sỉ nhục và không tôn trọng tôi.

Khơi lại nỗi uất hận tuổi thơ bé của tôi, nhiều tối phải bỏ nhà ngủ ngoài đường chỉ vì 2 ông bà đánh đập, sỉ nhục tôi, tôi làm sai là đánh, là chửi, làm đúng họ hiểu nhầm rồi cũng đánh cũng chửi, xong biết họ nhầm, họ không nói gì nữa, mặc dù mong lời xin lỗi cũng không có, từ bé không biết có phải do bị đòn và bị chửi vả, xúc phạm nhiều không mà tôi rất hận họ, tôi nhiều lần nghĩ muốn giết họ, hoặc tôi tự sát, rồi cũng qua.

Gia đình tôi không hạnh phúc, bố tôi nghiện rượu, hồi 7 - 8 tuổi tôi đã phải ngày ngày đi mua rượu cho ông, rồi khi say rượu ông tự nói, tự hát một mình, có khi sang nhà chửi bới hàng xóm, hàng xóm nói về ông lúc tôi đang ăn sáng chuẩn bị đi học, nghe được tôi rất xấu hổ và thấy nhục nhã vì có người cha như vậy. tôi biết ông là người hèn, trượt dài trong men rượu, có cai rượu mấy chục lần cũng không được. Nhiều lúc tôi mong ông chết đi để tôi được yên thân, không phải nghe ông lảm nhảm cả ngày ức chế.

Còn mẹ tôi, bà thấy ông say là lại sỏ xiên nói ông và gia đình nhà nội không gia gì, từ bé đến lớn bà luôn tiêm vào đầu óc tôi sự xấu xa và ghét bỏ nhà nội, tôi cũng ghét họ, ghét cả bố mẹ tôi. Khi lớn lên tôi biết đã sai, cần tha thứ, mặc cho ông bà không biết dạy con cái mà chỉ biết đánh đập và xúc phạm. Tôi cố gắng quên và tha thứ. Nhưng thực sự không làm được, có phải tôi quá ích kỉ. Nhỏ mọn, hèn hạ, bất hiếu hay tôi bị bệnh tâm thần. Bởi từ bé đến giờ tôi ngủ rất nhiều có khi ngủ đến 12h trưa mới dậy, ngủ để vùi mình quên đi tất cả buồn bực, đến khi dậy lại luôn buồn chán, ủ rủ vì cái gia đình đó.

Tôi hiền, không muốn giao tiếp nhiều với mọi người từ nhỏ, chỉ thích vẽ tranh, chơi game và đọc sách, tôi ít tình cảm với gia đình nhưng lại có nhiều bạn bè, tôi đối với họ hết lòng, ai tốt với tôi, tôi tốt lại. Đến giờ khi đang thất nghiệp, tôi đang ở với bố mẹ, vẫn nghe bố nói nhảm hằng ngày, vẫn nghe mẹ nói mà thấy khó chịu. Chịu đựng ở nhà 4 tháng nay, không đi làm, tôi ngủ đến 12h trưa mới dậy, 4 ngày nay không muốn ăn uống, ăn không thấy ngon. Cả ngày chỉ ăn 1 cái bánh mỳ hoặc gói mỳ tôm cũng nuốt không trôi.

Tôi trầm cảm, mẹ tôi vẫn vậy, vẫn sỉ nhục, khi nghĩ về bà tôi rất ghét và hận nhưng tôi không nói gì, cả ngày cứ im lặng không nói 1 lời. Giờ cứ nghe bà nói hay gọi tôi lờ đi, không nói 1 lời, tôi rất ức chế với bà. Tôi đang thất nghiệp, đang trầm cảm, tương lai mịt mù, sức khỏe đi xuống, đau mỏi lưng, thi thoảng chứng đau giãn tĩnh mạch tinh hoàn tái phát, tôi đang sống leo lắt, xưa đến giờ tôi không yêu thương được ai đúng nghĩa, không có mối tình đúng nghĩa được, chỉ dành được cho tình cảm bạn bè, tôi cứ như cây khô, thiếu sức sống mãi không có mảnh tình thực sự vắt vai, có lẽ bởi gia đình không hạnh phúc, tôi lại như thế nữa, tự ti oán hận, mặc cảm, nhiều khi nghĩ tôi như quái vật, bệnh hoạn, bi quan, nhất là lúc này, thường xuyên ức chế, oán thán, nghĩ về tự sát, hoặc phải vào viện tâm thần, tôi biết phải làm sao đây?

Back
Top