Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
Khi tôi viết những dòng này, nước mắt tôi đã rơi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc, không phải khóc vì buồn mà khóc vì uất hận, vì tủi nhục khi bản thân mình quá nghèo, để mất đi người con gái mình thương yêu.
Tôi vốn là một chàng trai tỉnh lẻ, lên thành phố học và lập nghiệp. Gia đình tôi cũng chẳng giàu có gì, thế nên, khi đi học, tôi còn phải làm thêm giúp bố mẹ không phải lo học phí cho tôi. Tất cả khoản tiền học, ăn ở tôi đều tự trang trải được. Thế nên, tôi không có thời gian để chơi bời với ai cả. Yêu một ai đó thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến, hoặc là không dám nghĩ đến. Công việc làm thêm vất vả nhưng tôi vẫn luôn cố gắng, nỗ lực trong học tập vì vậy kết quả học tập của tôi cũng vào hạng khá giỏi trong lớp.
Tôi trốn tránh tất cả tình cảm của người khác, nhất là các bạn nữ. Vì tôi sợ, nếu như vướng vào mối tình nào đó, tôi sẽ chẳng có thời gian mà đi làm, rồi phải quan tâm tới người yêu. Nhưng không ngờ, sau một thời gian đi làm, tôi đã tình cờ gặp và quen em. Em cũng đi làm thêm như tôi, làm nhân viên phục vị quán ăn buổi tối. Tôi ngỡ ngàng khi biết em cùng lớp với tôi. Tuần học đầu tiên của chúng tôi là tuần học chính trị, nhà trường lại tổ chức học theo khoa thế nên số lượng học viên rất đông. Chính vì vậy mà chúng tôi không có ấn tượng gì về nhau. Làm cùng chỗ lại chung lớp, chính những điểm chung ấy gắn kết chúng tôi lại với nhau hơn. Càng ngày chúng tôi càng thân nhau, đi làm cùng nhau, hẹn nhau đi về.
Thời gian quen em tôi biết được em là một tiểu thư con nhà giàu. Tôi thật không ngờ, một cô tiểu thư như em lại thích công việc đó. Chúng tôi quen và thân nhau như vậy, dần dần, tôi đã quý em, yêu em từ lúc nào không biết. Lần này là tôi chủ động, vì người con gái ngoan hiền, cần mẫn, chịu khó, học giỏi như em, tôi thật sự không muốn bỏ qua. Hoàn cảnh nhà em tốt mà em có chí như vậy lại càng khiến tôi khâm phục. Chúng tôi yêu nhau thời gian đó thật hạnh phúc, cả hai đã nâng đỡ nhau học tập rất nhiều. Chúng tôi trở thành cặp đôi đẹp với nhiều hứa hẹn. Chỉ đến khi ra trường chúng tôi mới bắt đầu trải qua những khó khăn.
Bố mẹ em có cái nhìn không thiện cảm về tôi khi biết tôi chỉ là một chàng sinh viên nghèo. Cái mác học giỏi của tôi chẳng giải quyết được gì, vì bây giờ, người ta chỉ cần tiền là có thể làm được nhiều chuyện còn hơn cả chữ giỏi. Gia đình em ngăn cấm, nhất định không cho em lấy tôi vì họ nghĩ, giao con họ cho tôi thì em sẽ khổ cả đời. Một cô tiểu thư con nhà giàu có như em không thể sống với kẻ nghèo như tôi. Họ mai mối cho em những người có địa vị trong xã hội và có tiền đồ sang rạng và thúc giục em chuyện cưới xin.
Em chia tay tôi, và vì sĩ diện bản thân, tôi không nói kéo em một lời. Sau đó nửa năm, tôi nhận được tin em đi lấy chồng. Tất nhiên đó là người chồng giàu có, lại môn đăng hộ đối với gia đình em. Không biết em có yêu người ta, có còn nhớ tôi không nhưng tôi thì nhớ em da diết. Mối tình đầu không bao giờ dễ quên, nhất là khi em lại để lại trong tôi nhiều ấn tượng như vậy. Tôi đã quá yêu em nhưng lại không dám đấu tranh vì tôi luôn mặc cảm mình nghèo.Tôi đang cố gắng làm ăn, kiếm thật nhiều tiền, có lẽ vì muốn chứng minh cho gia đình em thấy. Trong suốt thời gian đó tôi không thể yêu thêm được một ai vì hình bóng em luôn ngự trị trái tim tôi, cả khi quan hệ với người ta, tôi đều gọi tên em, thế là từng người đều rời bỏ tôi. Ở tuổi 35 sự nghiệp của tôi đã rất vững vàng. Thế nhưng để làm gì khi giờ đây em đã là vợ người ta, không biết em sống hạnh phúc không, còn tôi vẫn cô đơn, vẫn đau khổ vì em.
Tôi càng đau khổ hơn khi em nói rằng em rất hối hận nhưng không thể quay lại với tôi được. Sau khi cưới được 4 năm thì chồng em bị suy thận và bắt đầu điều trị đến nay. Trong vòng 10 năm đó, 2 vợ chồng em vẫn chưa có lấy một mụn con mặc dù hai bên nội ngoại hết mực mong chờ.Em mong ước được làm mẹ đến nhường nào vậy mà thời gian 10 năm chờ đợi khiến cô gái của tôi héo mòn nhiều quá,tôi rất thương cho hoàn cảnh của em. Tôi xót xa cho em nhưng cũng không biết làm gì hơn ngoài những lời động viên an ủi em. Nếu người em lấy là tôi có lẽ em đã không phải đau khổ như thế này.Thế nhưng quá khứ qua rồi nói lại làm chi để mà vết thương rỉ máu.
Vừa rồi lớp em tổ chức họp lớp 2/9, gặp lại em, cảm giác yêu thương ngày nào lại đến. Nhìn nhau chẳng nói thành lời, những con sóng yêu thương vỗ về con tim khiến nó thổn thức. Hai đứa lặng lẽ nhìn nhau mà không dám lại gần nhau chuyện trò như bao người bạn khác trong lớp. Tan bữa tiệc cô ấy nhắn tin rủ em đi chơi. Thế rồi “tình cũ không rủ cũng đến” khi chỉ có hai đứa, cảm xúc yêu thương có có cơ hội vỡ òa khiến cả hai không kìm nén được. Bây giờ không còn gì có thể ngăn cản chúng tôi đến với nhau nữa. “Như nắng hạn gặp mưa rào” giây phút ấy tôi cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Dường như điều mà tôi mong muốn, khát khao chờ đợi bao nhiêu năm qua đến giờ đã được đền đáp.
Sau đó khoảng hơn 1 tháng, tôi được tin em có thai. Tôi vui mừng đến phát khóc, vì ước mơ ngày nào của em đã thành sự thật và đó là trái ngọt tình yêu giữa em và tôi. Thế nhưng tôi cảm thấy chột dạ, tôi chợt nghĩ rằng không biết cái thai ấy có phải của tôi hay không? Cảm xúc của tôi đan xen giữa vui mừng và lo sợ. Thế rồi tôi quyết định gọi cho em. Em khẳng định cái thai đó là của chồng em và nói tôi đừng có hão huyền. Tôi không thể tin vào đôi tai của mình nữa. Những lời em nói ra khi ấy như hàng ngàn nhát dao xuyên thấu tim tôi. Lòng tôi dấy lên sự hoài nghi về câu trả lời của em. Chồng em bị suy thận và cợ chồng em gắn bó 10 năm trời mà không có tin vui. Vậy mà gần sau lần gần tôi em lại có tin vui ngay. Sau đó em không muốn liên lạc với tôi nữa. Mặc cho tôi gọi điện hay nhắn tin thế nào em cũng không hồi âm lại. Tôi đau khổ mơ hồ nhận ra tình ý của em với tôi là có động cơ và có sự chuẩn bị. Em quay lại với tôi chỉ vì kiếm đứa con để thỏa lòng mong ước làm mẹ của em. Nhưng người em quyết định gắn bó là chồng em chứ không phải là tôi.
Tôi yêu em là thật lòng, tinh yêu ấy khiến tôi khó mở lòng với những cô gái xung quanh mình. Thật sự thì suốt 10 năm qua tôi luôn chờ em và sự hội ngộ hôm họp lớp của hai chúng tôi khiến con tim tôi rạo rực và yêu đời hơn. Em mang thai là tin vui đối với tôi và cả với gia đình em. Tôi không phải người ích kỉ, không phải loại người “đục nước béo cò” phá hoại hạnh phúc gia đình em. Và tôi cũng không muốn vì cái thai thai mà hạnh phúc của em gặp trắc trở. Tôi yêu em và tôi luôn muốn em được hạnh phúc. Nhưng đâu đó, sâu thẳm trong trái tim tôi tôi vẫn luôn khao khát được chăm sóc hai mẹ con em. Tôi mơ ước một ngôi nhà hạnh phúc với em và những đứa con của chúng tôi. Giờ đây tôi thật sự bối rối và đau khổ với tình yêu và những ý nghĩ về em. Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Nên chúc phúc cho em và đi tìm hạnh phúc mới khi mà trái tim tôi vẫn luôn thổn thức về em hay chờ đợi một ngày nào đó em quay về bên tôi. Nhưng sự lảng tránh quyết liệt của em khiến tôi hiểu rằng dù tôi có chờ đợi thêm nữa thì em cũng không về bên tôi nữa.
Xem nhanh
, 24/04/2025