Trong em còn quá nhiều hoài nghi về chuyện tình đôi ta.

H
Home Content

KHÔNG BIẾT PHẢI LÀM SAO Em quen anh trong 1 lần đi công tác. Ban đầu hai đứa nhắn tin hỏi han, trò chuyện. Sau đó, anh nhiều lần ngỏ lời muốn em trở thành bạn gái của anh, nhưng em vẫn không đồng ý do anh hoàn toàn không đúng như mẫu người lý tưởng em đã định trong đầu.

Anh không cùng quê với em, anh nhỏ tuổi hơn em, công việc anh đang làm thì không ổn định, cũng không có tương lai. Nên cho dù rất muốn nhận lời nhưng em vẫn từ chối hết lần này đến lần khác, diện hết lý do này đến lý do khác. Rồi cách đây khoảng hơn nửa năm, em đã chấp nhận lời ngỏ của anh khi biết rằng anh cũng đã theo học nghề điện ở trường nghề tỉnh nhà của anh. Em hy vọng nhờ đó, nghề nghiệp anh sẽ ổn định hơn và sẽ có tương lai hơn nhưng giữ suy nghĩ đó trong lòng, không nói cho anh biết.

Qua tin nhắn, anh tỏ vẻ vui mừng lắm, từ đó lại càng thêm quan tâm em vô cùng, dĩ nhiên là cũng chỉ quan tâm bằng tin nhắn.Khi em về lại Sài Gòn sau 1 chuyến công tác khác, anh từ tỉnh nhà lên thăm em. Dù đã quen mấy tháng nhưng do ở xa nhau, nên đó là lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Cũng ngượng ngùng, cũng có nụ hôn đầu đời, rồi anh cũng từ biệt về lại quê nhà. Không hiểu sao lúc anh đi về em buồn lắm khi hai đứa mới gặp nhau lần đầu sau khi nói tiếng quen nhau.

Rồi em quyết định gợi ý cho anh tìm việc làm cho đúng ngành nghề mới mong có tương lai tươi sáng hơn, và cũng để ba mẹ em dễ dàng chấp nhận anh hơn. Em không nghĩ là mấy ngày sau anh lại báo em biết là anh sẽ làm công việc đúng cái nghề anh đã học – nghề điện. Anh nói ở Sài Gòn cũng có công việc đúng ngành cho anh nhưng có vẻ như anh chỉ đang phân vân không biết nên làm ở Phú Quốc hay Long An mà thôi .

Anh hỏi ý em nhưng em để anh quyết định vì em không biết, không hiểu gì về ngành mà anh đã học, cũng không muốn gây bất cứ ảnh hưởng nào tới anh. Mấy ngày sau anh báo đã quyết định đi Phú Quốc làm, hồ sơ cũng đã nộp và được duyệt rồi, chỉ còn chờ ngày đi làm thôi. Lúc này em mới nói rõ ý muốn của em với anh. Nói với anh rằng em muốn anh lên Sài Gòn làm để được gần nhau hơn nhưng vì không muốn tác động đến anh nên không nói anh biết. Nay mọi việc đã ổn thỏa rồi mới yên tâm nói cho anh nghe.

Em không ngờ anh lại quyết định là đi Sài Gòn làm ngay ngày hôm sau. Đó sẽ là niềm vui trọn vẹn nếu như anh không mở lời hỏi mượn tiền em mới có kinh phí đi Sài Gòn. Em vui vì sắp được gần anh. Em mừng vì dù đi Sài Gòn làm nhưng anh vẫn làm đúng nghề. Nhưng lại buồn vì ngay cả tiền đi xe lên Sài Gòn anh cũng phải mượn em mới có. Buồn vì sao anh lại có thể mở lời mượn tiền của người bạn gái mới quen, mà sao không mượn bà con, người thân, bạn bè. Và lại lo vì nếu đã mượn lần đầu thì sẽ còn mượn dài dài. Nhưng tất cả những suy nghĩ đó vẫn cứ ở trong lòng của em mà thôi.

Lên Sài Gòn rồi anh mượn xe của em đi làm, và để qua thăm em. Do em ở lại tại công ty nên đi làm không cần xe, nên đã đồng ý. Rồi sau vài tháng, em lên tiếng đòi lại xe, anh nói ráng qua Tết anh về quê tìm xe rồi lên trả cho em. Em hỏi xe cũ anh đâu thì anh nói anh bán mất rồi. Em thấy buồn, thấy giận. Rồi em hỏi tiền anh bán xe rồi ở đâu sao không dùng để mua xe mới. Anh cười làm huề. Em lại càng buồn hơn, và thêm giận anh nữa. Qua Tết, anh vẫn im lặng. Rốt cuộc em mới nói thẳng là em của em cần xe đi thực tập nên phải đem về.

Em nói luôn anh hứa trả xe cho em sau Tết mà hổm rày em im lặng, anh cũng im re luôn. Anh im lặng và có vẻ buồn, gượng cười. Anh nói để lễ 30/4 anh trả lại. Rồi mẹ em biết chuyện nên bắt em phải lấy lại xe cho bằng được. Mẹ em nói với em rằng anh không thương em, anh lấy xe đi, để em mỗi lần đi siêu thị hay đi đâu phải đi xe ôm. Mặc dù buồn lắm nhưng em cũng sợ, cũng làm theo lời mẹ. Em nói dối mẹ lên Sài Gòn, mẹ biết chuyện anh mượn xe nên đem xe về quê luôn rồi. Sau đó thì anh đi xe buýt hoặc là mượn xe bạn mỗi lần qua thăm em.

Anh cũng tự ý dán lại chiếc xe của em dù em đã kịch liệt phản đối khi anh hỏi ý em trước đó. Mẹ em cũng có biết chuyện này và nói với em rằng chưa gì anh đã tự tung tự tác dù chỉ mới quen, sau này anh sẽ gia trưởng, tự ý, ăn hiếp em, rồi hông chừng anh dán xe lại để chở cô gái khác đi chơi, hông chừng anh hông có đi làm mà lại lấy xe đi chơi cũng nên. Anh xin lỗi, năn nỉ em dù sao cũng lỡ dán rồi, cứ để đó, anh sẽ dán lại xe như cũ cho em trước khi trả lại vào lễ 30/4. Anh cũng mượn tiền em nữa. Mỗi lần vài trăm, lúc Tết là tiền triệu. Tính ra đến nay cũng là 4 triệu rồi. Sau đó anh có vài lần hỏi mượn em nữa nhưng em nhất quyết không cho mượn.

Sau khi mở lời mượn thì anh xin lỗi, nói em đừng buồn vì gấp quá nên không biết hỏi ai mới hỏi mượn em. Dạo này em thấy anh không mở lời mượn em nữa. Mẹ em thì không biết chuyện này dù nhiều lần gặng hỏi em nhưng em đã dối mẹ. Em cũng bắt chước mẹ, thử nói với anh rằng em hết tiền rồi nên cứ nhịn đói chờ ngày nhận lương. Anh nhất định đưa tiền cho em ăn đỡ, còn liên lạc với người em họ ở chung với em để hỏi số tài khoản của em để chuyển tiền cho em nữa.

Anh đã la em rất nhiều, tỏ ra rất bực bội khi em không đưa anh số tài khoản để anh chuyển tiền, vì em chỉ thử anh thôi thì đưa làm gì, rồi sau đó thì anh đưa em tiền mặt khi sang thăm em nhưng lại bỏ lén vào túi em lúc nào chẳng hay. Anh nói rằng tiền anh không có nhiều, nhưng anh lo cho em được. Em đòi tiền anh nợ với giọng vừa thật vừa đùa, anh nói rằng để anh trả dần, chứ bây giờ anh không có nhiều tiền như vậy. Giờ thì anh chỉ đưa em ít ít xài đỡ thôi.

Anh cũng nói anh sẽ không bao giờ mượn tiền của em nữa. Còn 1 chuyện động trời nữa là cứ mỗi lần anh qua chỗ em là lại đòi ở lại ngủ qua đêm. Anh nhiều lần ở lại lắm rồi. Anh nói rằng anh muốn ôm em ngủ lắm. Lần nào cũng hứa với em là chỉ ôm ngủ thôi mà hễ cứ một lát là anh sờ soạng lung tung, rồi làm chuyện ấy. Vì em không cho nên dù có “quần áo chẳng còn”, dù đã “thấy em hết”, nhưng lần nào anh cũng kịp thời dừng lại, chưa tổn hại đến em.

Mỗi lần như vậy anh lại xin lỗi em, và dặn em lần sau nếu có xảy ra nữa, cứ nói rằng, anh hứa, anh hứa rồi, anh sẽ dừng lại. Nhiều lần em nói với anh rằng anh không được ở lại qua đêm chỗ em nữa, nói rằng anh phải nghĩ cho em vì bà con hàng xóm xung quanh dị nghị, đồn thổi. Anh hứa nhưng nhiều lần em đã phải rất vất vả mới “đuổi” anh về được. Khi đó anh cũng có vẻ giận em nữa.

Chỉ có gần đây, hình như em thấy anh đã biết rằng anh không nên ngủ lại chỗ em nữa nên đã tự giác hơn. Giờ khi em nói sáng chủ nhật anh qua chơi chiều về, thì anh cũng dễ dàng đồng ý hơn. Chứ như lúc trước là anh đã nhất quyết qua chỗ em tối thứ bảy và ở lại cho đến chiều chủ nhật. Một điều nữa là nguyên nhân chính khiến nhiều lần em nói lời chia tay, đó là tính tình của anh. Những lúc đó em cũng nói thẳng cho anh biết luôn.

Cứ mỗi khi nổi giận với em, anh lại đập điện thoại, đập bàn. Cho dù là ở trong nhà hay ngoài đường, anh vẫn cứ biểu hiện như vậy, chẳng nghĩ là người ta xung quanh sẽ nhìn thấy gì hết. Em mới gửi cho anh quyển Đắc Nhân Tâm, hy vọng rằng sẽ cải thiện được tính tình của anh. Anh nghe em nói, anh hứa sẽ ráng đọc thử. Nói đi cũng phải nói lại. Thật ra anh tỏ ra quan tâm em lắm. Tối ngày cứ hỏi em ăn chưa, tắm chưa, ngủ sớm. Ban ngày cứ lâu lâu nhắn tin em suốt. Anh bắt em đi làm về phải nói chuyện với anh. Có lúc em thấy anh phiền ghê lắm, cứ nhắn tin, gọi điện hoài. Trước đây làm gần chỗ em, anh cứ qua em suốt. Dạo này nhận công trình ở hơi xa nên cuối tuần anh mới qua thăm em được. Em hỏi chọc anh, sao anh không gọi cho em mà cứ bắt em gọi anh vì em là con gái mà. Anh nói vì sim em gọi anh trong 10 phút không tốn tiền, để anh canh phút để không bị lố cho, vì quả đúng như vậy.

Gần đây anh nói để anh đăng ký sim mới để gọi cho em giá rẻ, em không phải gọi cho em nữa. Chuyện gì anh cũng kể em nghe, dù không biết có thật hay không. Anh nói công việc anh thế nào, tiền bạc khi có khi thiếu ra sao, gia đình anh như thế nào Anh cũng dẫn em đi giới thiệu cho bà con ở Sài Gòn, chị họ, chú của anh. Anh nhiều lần năn nỉ, cũng nhiều lần giận em vì em không chịu về quê anh chơi. Vì không biết tương lai thế nào, nên em sợ phải về quê anh, sợ về quê rồi sau này không thành đôi thành cặp thì sao. Nhiều lần em cũng định hỏi xin mẹ em cho em về quê anh chơi nhưng lần nào trước khi định nói thì lại có chuyện xảy ra khiến em dừng lại, nên dù cũng muốn cùng anh về lắm, nhưng chưa được.

Anh nói anh kể cho nhà anh nghe hết rồi. Cả nhà anh đều đồng ý em. Anh nói ba anh, mẹ anh, nội anh muốn gặp em lắm vì họ mong lâu rồi. Anh cứ đòi cưới suốt, nhưng em nói là không. Sau này anh cũng đã đồng ý khoan cưới vì anh biết em muốn anh tự lo đám cưới, không phiền cha mẹ. Vì em cũng nói anh chưa chính chắn làm trụ cột gia đình, tài chính của anh cũng chưa đủ để lo cho gia đình con cái. Anh nói anh cũng hỏi ý kiến của ba anh rằng, nếu em không theo anh về quê anh sống được thì sao. Anh khoe với em vì được tin tưởng, anh đang được giao cho quản lý một nhóm thợ điện nhỏ trong công trình. Nhưng khi có việc khó thì anh vẫn phải vào làm thay cho chắc.

Nắng nóng, làm mệt, cực nhọc, nguy hiểm, lòng em thấy thương anh. Em hông ngờ, công việc ngành anh lại cực khổ, nguy hiểm vậy. Em thấy hối hận khi kéo anh – một người cháu cưng khi ở nhà, tự ra ngoài sống khi lên lớp chín, khi thiếu tiền thì về nhà xin ba mẹ một ít, lên Sài Gòn làm. Em nửa muốn anh tiếp tục ngành nghề điện, vì dù hiện tại tiền bạc anh túng thiếu nhưng hy vọng một ngày anh sẽ có được cơ hội nghề nghiệp tốt hơn, nửa muốn anh về lại quê nhà, vì không muốn anh chịu cực nhọc, chịu nguy hiểm vì em.

Cũng vì tin anh xin số tài khoản của em đến tai mẹ em. Mẹ em hiểu lầm rằng do nghĩ rằng em sắp chia tay nên anh định rút tiền từ số tài khoản của em. Nên dù hôm trước mẹ khuyên em nên suy nghĩ lại, còn hôm nay mẹ nhất định bảo em chia tay anh ngay. Trước đó em cũng đã nhiều lần nói lời chia tay với anh, nhưng anh nói anh sẽ chết. Anh nói anh yêu em lắm, không muốn mất em. Mất em rồi anh sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.

Lần gần nhất em nói chia tay, anh nói anh sẽ cầm dao qua trước cửa nhà em tự sát, nhưng sẽ không làm tổn thương đến em. Em sợ anh làm thật nên không chia tay nữa, và cũng nói luôn là nếu anh giả bộ nói vậy cho em sợ thì tốt hơn anh giấu luôn đi, nếu nói em biết em không tha cho anh. Rồi sau đó anh thú nhận thật với em rằng hôm đó anh gạt em thôi, anh buồn quá đi cà phê, chứ hông có cầm dao cầm mác đi đâu hết. Những lời mẹ em nói, mẹ em giải thích em đều nhận thức được, đều biết được nhưng hông hiểu sao em vẫn chờ đợi anh. Chờ anh thay đổi tính tình, không còn nóng tính nữa, không còn cái tính hay đập phá khi nổi giận nữa, chín chắn hơn mới có thể lập gia đình được.

Chờ anh có một nghề nghiệp ổn định, tương lai hơn, để tài chính khá hơn để có thể bao bọc một gia đình, tự lo cưới hỏi được. Bây giờ mẹ bảo em chia tay anh ngay lập tức. Ba em thì hổm rày không nói chuyện, ba buồn lắm. Em biết em trai em cũng buồn lắm. Mấy dì, dượng, cậu, mợ của em biết chuyện cũng nhất định phản đối anh. Vì anh dù là cháu đức tôn, gia đình cũng có tiếng nhưng nghề nghiệp vất vả, bất ổn, tính tình không được, ngang bướng, học hành không tới, lại nhỏ tuổi hơn em, quê ở xa quá nữa. Còn em thì ưa nhìn, tốt nghiệp đại học, lương ổn định, công việc trong mát, không nắng gió, gia đình có tiếng.

Anh nói rằng anh không đồng ý chia tay. Em nói rằng chia tay một thời gian, để trước mắt ba mẹ em yên tâm, không buồn lo nữa, để cả hai tập trung làm việc, cho có tương lai tốt hơn, để ba mẹ em dễ dàng chấp nhận anh hơn. Nếu không chia tay, em sợ ba mẹ buồn em, lo lắng cho em, rồi rầu rĩ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bây giờ em nói chia tay, anh nói không muốn nói chuyện với em nữa. Em sợ anh làm chuyện gì bậy. Em sợ lắm. Giờ em phải làm sao? Em hông biết. Em hông biết. Em rối lắm rồi!

Back
Top