Chưa từng nghĩ có ngày mình sống trong tình huống như phim truyền hình: sinh con ra, nuôi nấng từng ngày, bỗng bị nghi ngờ không chung thủy chỉ vì... con không giống bố!
Từ lúc con tôi lên 3, bố chồng bắt đầu “soi”: nào là “mũi tẹt”, “mắt to như Tây”, “chả giống bố tí nào”. Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ, ông âm thầm... nhổ tóc cháu đem xét nghiệm ADN!
Tôi không sợ, chỉ nói: "Cây ngay không sợ chết đứng. Xét nghiệm xong, tôi chờ một lời xin lỗi tử tế".
Nhưng mẹ chồng thì hoảng hốt ngăn cản. Bà lo lắng, bất an, thở dài suốt ngày. Tôi bắt đầu thấy có gì đó… không ổn.
Rồi kết quả về. Bố chồng đập bàn, rống lên: “Không cùng huyết thống!”
Chồng tôi chết lặng, ánh mắt hoài nghi như dao cứa.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Mẫu so sánh là của anh hay... của bố anh?"
Tôi yêu cầu làm lại xét nghiệm, lần này phải là mẫu của chồng tôi. Nếu không, tôi sẽ ly hôn. Không ai có quyền phán xét khi chưa rõ sự thật!
Và rồi mẹ chồng gục xuống, khóc nức nở. Bà thú nhận: chồng tôi không phải con ruột của bố chồng.
Chuyện xảy ra hơn 30 năm trước, khi bà một lần lỡ dại với người cũ. Bà giữ bí mật suốt bao năm, không ngờ nó lại “bật ra” vì đứa cháu nội...
Bố chồng tôi, người đàn ông cả đời cứng cỏi, từng làm trưởng phòng kỹ thuật của một cơ quan lớn, từng là người mà ai cũng nể trọng vì sự nguyên tắc và nghiêm khắc... hôm đó ngồi lặng như tượng đá.
Ông không mắng, không hét, không đập phá gì thêm. Chỉ ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau run nhẹ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền gạch. Cả thân hình như bị rút cạn sức sống, co rúm lại, như một chiếc lá úa sau cơn giông – rũ rượi, đơn độc, lạnh lẽo.
Tôi chưa bao giờ thấy ông yếu đuối đến thế. Và có lẽ, cả cuộc đời ông cũng chưa từng bị tổn thương đến mức như vậy. Một sự thật quá khốc liệt, đổ ập xuống không báo trước, đánh sập tất cả niềm tin đã dựng nên trong hơn ba mươi năm.
Tôi đứng đó, không biết nên khóc hay nên im lặng. Mẹ chồng thì quỵ gối dưới chân ông, khóc không thành tiếng, lặp đi lặp lại câu xin lỗi như một đoạn băng bị tua lại liên tục. Còn chồng tôi – người đàn ông tôi yêu thương, tin tưởng nhất – chỉ đứng bất động, ánh mắt mơ hồ như đang lạc vào một cơn ác mộng không có lối ra.
Tôi không biết rồi gia đình này sẽ đi về đâu. Những vết rạn ấy, liệu có lành được không, hay sẽ mãi mãi là những mảnh gãy âm ỉ tồn tại trong lòng mỗi người?
Tôi chỉ biết cúi xuống ôm con vào lòng. Cảm nhận hơi ấm của con là điều duy nhất lúc đó giữ tôi khỏi sụp đổ. Tôi thầm mong, con tôi lớn lên sẽ luôn bình an, không vướng vào những nghi kỵ, oán giận và tổn thương như người lớn đang phải gánh.
Còn người lớn... ừ thì, nếu không thể quên, mong rằng họ đủ bao dung để học cách tha thứ. Tha thứ cho lỗi lầm, cho sự thật trễ nải, và tha thứ cho cả chính mình.

Từ lúc con tôi lên 3, bố chồng bắt đầu “soi”: nào là “mũi tẹt”, “mắt to như Tây”, “chả giống bố tí nào”. Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ, ông âm thầm... nhổ tóc cháu đem xét nghiệm ADN!
Tôi không sợ, chỉ nói: "Cây ngay không sợ chết đứng. Xét nghiệm xong, tôi chờ một lời xin lỗi tử tế".
Nhưng mẹ chồng thì hoảng hốt ngăn cản. Bà lo lắng, bất an, thở dài suốt ngày. Tôi bắt đầu thấy có gì đó… không ổn.
Rồi kết quả về. Bố chồng đập bàn, rống lên: “Không cùng huyết thống!”
Chồng tôi chết lặng, ánh mắt hoài nghi như dao cứa.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Mẫu so sánh là của anh hay... của bố anh?"
Tôi yêu cầu làm lại xét nghiệm, lần này phải là mẫu của chồng tôi. Nếu không, tôi sẽ ly hôn. Không ai có quyền phán xét khi chưa rõ sự thật!
Và rồi mẹ chồng gục xuống, khóc nức nở. Bà thú nhận: chồng tôi không phải con ruột của bố chồng.
Chuyện xảy ra hơn 30 năm trước, khi bà một lần lỡ dại với người cũ. Bà giữ bí mật suốt bao năm, không ngờ nó lại “bật ra” vì đứa cháu nội...
Bố chồng tôi, người đàn ông cả đời cứng cỏi, từng làm trưởng phòng kỹ thuật của một cơ quan lớn, từng là người mà ai cũng nể trọng vì sự nguyên tắc và nghiêm khắc... hôm đó ngồi lặng như tượng đá.
Ông không mắng, không hét, không đập phá gì thêm. Chỉ ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau run nhẹ, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống nền gạch. Cả thân hình như bị rút cạn sức sống, co rúm lại, như một chiếc lá úa sau cơn giông – rũ rượi, đơn độc, lạnh lẽo.
Tôi chưa bao giờ thấy ông yếu đuối đến thế. Và có lẽ, cả cuộc đời ông cũng chưa từng bị tổn thương đến mức như vậy. Một sự thật quá khốc liệt, đổ ập xuống không báo trước, đánh sập tất cả niềm tin đã dựng nên trong hơn ba mươi năm.
Tôi đứng đó, không biết nên khóc hay nên im lặng. Mẹ chồng thì quỵ gối dưới chân ông, khóc không thành tiếng, lặp đi lặp lại câu xin lỗi như một đoạn băng bị tua lại liên tục. Còn chồng tôi – người đàn ông tôi yêu thương, tin tưởng nhất – chỉ đứng bất động, ánh mắt mơ hồ như đang lạc vào một cơn ác mộng không có lối ra.
Tôi không biết rồi gia đình này sẽ đi về đâu. Những vết rạn ấy, liệu có lành được không, hay sẽ mãi mãi là những mảnh gãy âm ỉ tồn tại trong lòng mỗi người?
Tôi chỉ biết cúi xuống ôm con vào lòng. Cảm nhận hơi ấm của con là điều duy nhất lúc đó giữ tôi khỏi sụp đổ. Tôi thầm mong, con tôi lớn lên sẽ luôn bình an, không vướng vào những nghi kỵ, oán giận và tổn thương như người lớn đang phải gánh.
Còn người lớn... ừ thì, nếu không thể quên, mong rằng họ đủ bao dung để học cách tha thứ. Tha thứ cho lỗi lầm, cho sự thật trễ nải, và tha thứ cho cả chính mình.