Hue Hoang
Thành viên nổi tiếng
Năm nay tôi 30 tuổi, hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội. Công việc của tôi có thu nhập ổn định, dao động từ 100 – 150 triệu mỗi tháng. Vợ tôi, từ khi sinh con (bé hiện được 10 tháng), đã về bên ngoại để sống. Công việc của vợ tôi là làm online, thu nhập hàng tháng dao động từ 10 triệu đến 15 triệu, có khi thấp hơn, chỉ khoảng 3 triệu đến 5 triệu, tùy vào tình hình kinh doanh của công ty.
Tôi không biết các gia đình khác thế nào, nhưng tài chính gia đình tôi khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Chúng tôi quen nhau gần chục năm, trước khi kết hôn đã thống nhất về chuyện tiền bạc. Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận rằng lương của vợ sẽ lo cho các chi phí như sinh hoạt gia đình, chi phí cho con cái, trả lãi ngân hàng (nếu có), còn lương của tôi sẽ dùng để tiết kiệm, mua nhà, mua đất.
Nhờ vào việc đó, sau hai năm kết hôn, vợ chồng tôi đã mua được một căn nhà và một mảnh đất. Tuy nhiên, chúng tôi cũng đang nợ ngân hàng một ít, mỗi tháng vợ tôi phải trả lãi khoảng 6-7 triệu.
Mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến mấy tháng gần đây, khi vợ tôi bắt đầu cảm thấy áp lực, hay cáu gắt và muốn tôi gửi thêm tiền về. Dù thu nhập của tôi hơn trăm triệu mỗi tháng, nhưng vợ tôi bảo rằng tôi không gửi đủ tiền cho gia đình, trong khi chi phí gia đình ngày càng tăng, đặc biệt là khoản tiền cho con (bé uống sữa ngoài). Công việc của vợ cũng không ổn định, có tháng thu nhập thấp, có tháng thu nhập cao. Tuy nhiên, tôi vẫn không đồng ý thay đổi thỏa thuận ban đầu, vì đó là điều chúng tôi đã thống nhất.
Vợ tôi cũng đã đi vay bạn bè để trang trải một số chi phí. Mặc dù tôi biết nhưng cũng không nói gì thêm. Gần đây, thu nhập của tôi có tăng lên một chút, tôi đã bảo vợ rằng từ giờ tôi sẽ lo chi phí cho con, còn lương của vợ thì cô ấy dùng cho bản thân và chi tiêu trong gia đình. Trong tháng đầu tiên, tôi yêu cầu vợ gửi lại các hóa đơn chi tiêu cho con cái (sữa, bỉm, vitamin, tiêm phòng, đồ dùng), và tôi đã chuyển lại cho vợ số tiền khoảng 15 triệu đồng.
Tuy nhiên, sau một tháng, vợ tôi lại bức xúc và nói rằng cô ấy cảm thấy như chúng tôi đang sống như thể ly thân. Nhà người ta, vợ cầm tiền rồi chi tiêu, còn nhà tôi thì vợ phải đi vay mượn bạn bè. Vợ muốn tôi đưa cho cô ấy 30 triệu mỗi tháng để lo chi phí gia đình và con cái. Nhưng tôi không đồng ý, vì tôi đã lo toàn bộ chi phí cho con rồi. Một tháng 10 triệu ở quê có lẽ là đủ cho vợ chi tiêu.
Một lý do nữa là tôi quản lý tài chính tốt hơn vợ. Cô ấy làm nhiều năm mà không có khoản tiết kiệm nào, trong khi tôi luôn cố gắng dành dụm để lo cho tương lai gia đình. Hôm đó, vợ tôi khóc rất nhiều, nhưng mấy ngày sau, cô ấy không nhắc lại chuyện này nữa.
Tôi không biết các gia đình khác chi tiêu như thế nào, và ai là người cầm tiền trong nhà. Tôi không tiếc tiền cho vợ, nhưng tôi lo nếu đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ không biết cách chi tiêu hợp lý, có khi lại hết sạch. Trong khi tôi giữ tiền, tôi cũng không ăn chơi gì mà chỉ để dành để mua nhà, mua đất cho gia đình.
(st)
Bạn nghĩ gì về anh chồng này?
Tôi không biết các gia đình khác thế nào, nhưng tài chính gia đình tôi khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Chúng tôi quen nhau gần chục năm, trước khi kết hôn đã thống nhất về chuyện tiền bạc. Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận rằng lương của vợ sẽ lo cho các chi phí như sinh hoạt gia đình, chi phí cho con cái, trả lãi ngân hàng (nếu có), còn lương của tôi sẽ dùng để tiết kiệm, mua nhà, mua đất.
Nhờ vào việc đó, sau hai năm kết hôn, vợ chồng tôi đã mua được một căn nhà và một mảnh đất. Tuy nhiên, chúng tôi cũng đang nợ ngân hàng một ít, mỗi tháng vợ tôi phải trả lãi khoảng 6-7 triệu.

Mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến mấy tháng gần đây, khi vợ tôi bắt đầu cảm thấy áp lực, hay cáu gắt và muốn tôi gửi thêm tiền về. Dù thu nhập của tôi hơn trăm triệu mỗi tháng, nhưng vợ tôi bảo rằng tôi không gửi đủ tiền cho gia đình, trong khi chi phí gia đình ngày càng tăng, đặc biệt là khoản tiền cho con (bé uống sữa ngoài). Công việc của vợ cũng không ổn định, có tháng thu nhập thấp, có tháng thu nhập cao. Tuy nhiên, tôi vẫn không đồng ý thay đổi thỏa thuận ban đầu, vì đó là điều chúng tôi đã thống nhất.
Vợ tôi cũng đã đi vay bạn bè để trang trải một số chi phí. Mặc dù tôi biết nhưng cũng không nói gì thêm. Gần đây, thu nhập của tôi có tăng lên một chút, tôi đã bảo vợ rằng từ giờ tôi sẽ lo chi phí cho con, còn lương của vợ thì cô ấy dùng cho bản thân và chi tiêu trong gia đình. Trong tháng đầu tiên, tôi yêu cầu vợ gửi lại các hóa đơn chi tiêu cho con cái (sữa, bỉm, vitamin, tiêm phòng, đồ dùng), và tôi đã chuyển lại cho vợ số tiền khoảng 15 triệu đồng.
Tuy nhiên, sau một tháng, vợ tôi lại bức xúc và nói rằng cô ấy cảm thấy như chúng tôi đang sống như thể ly thân. Nhà người ta, vợ cầm tiền rồi chi tiêu, còn nhà tôi thì vợ phải đi vay mượn bạn bè. Vợ muốn tôi đưa cho cô ấy 30 triệu mỗi tháng để lo chi phí gia đình và con cái. Nhưng tôi không đồng ý, vì tôi đã lo toàn bộ chi phí cho con rồi. Một tháng 10 triệu ở quê có lẽ là đủ cho vợ chi tiêu.
Một lý do nữa là tôi quản lý tài chính tốt hơn vợ. Cô ấy làm nhiều năm mà không có khoản tiết kiệm nào, trong khi tôi luôn cố gắng dành dụm để lo cho tương lai gia đình. Hôm đó, vợ tôi khóc rất nhiều, nhưng mấy ngày sau, cô ấy không nhắc lại chuyện này nữa.
Tôi không biết các gia đình khác chi tiêu như thế nào, và ai là người cầm tiền trong nhà. Tôi không tiếc tiền cho vợ, nhưng tôi lo nếu đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy sẽ không biết cách chi tiêu hợp lý, có khi lại hết sạch. Trong khi tôi giữ tiền, tôi cũng không ăn chơi gì mà chỉ để dành để mua nhà, mua đất cho gia đình.
(st)
Bạn nghĩ gì về anh chồng này?