Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại rơi vào tình huống này. Khi mẹ chồng về quê, câu nói lạnh lùng của bà khiến tôi chết lặng: "Trả lương chăm con cho mẹ".
Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Cuộc sống ở thủ đô đắt đỏ, hai vợ chồng đều làm công ăn lương, cố gắng chắt chiu từng đồng.
Khi sinh con, tôi chỉ được nghỉ thai sản vài tháng, sau đó buộc phải quay lại làm việc để đảm bảo tài chính. Việc tìm người trông con là vấn đề đau đầu nhất.
Gửi con đi nhà trẻ khi còn quá nhỏ thì không nỡ, thuê giúp việc thì chi phí quá cao mà cũng không yên tâm. Thấy hai vợ chồng xoay xở không nổi, mẹ chồng tôi ở quê xung phong lên chăm cháu vài tháng, giúp vợ chồng tôi qua giai đoạn khó khăn.
Ban đầu, tôi thực sự biết ơn mẹ chồng. Tôi không dám nói bà khó tính, nhưng bà có nguyên tắc riêng, đôi khi khiến tôi cảm thấy gò bó. Chẳng hạn, bà nhất quyết không cho con tôi uống sữa công thức mà chỉ muốn tôi vắt sữa sẵn. Bà luôn bảo rằng, sữa mẹ vẫn tốt nhất.
Nhiều hôm công việc bận, tôi không kịp về vắt sữa, con tôi đói gào khóc nhưng bà vẫn cương quyết không pha sữa ngoài. Bà cũng không thích tôi để con xem tivi hay bật nhạc ru ngủ. Bà cho rằng, trẻ con thời trước có cần thế đâu mà vẫn lớn. Tôi góp ý thì bà phật ý, bảo tôi còn trẻ mà dạy đời người già.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn vì nghĩ rằng, bà đã vất vả trăm bề để giúp mình. Nhưng mọi chuyện ngày càng căng thẳng. Chồng tôi đi làm về muộn, có khi còn đi tiếp khách đến khuya nên phần lớn thời gian tôi phải đối diện với mẹ chồng một mình.
Có hôm tôi đi làm về mệt, còn nghe bà trách móc rằng tôi chỉ biết hưởng thụ, không chịu khó chăm con. Tôi vừa bực, vừa tủi thân nhưng vẫn tự nhủ, bà giúp mình thì mình phải nhịn một chút.
3 tháng trôi qua, khi con tôi cứng cáp hơn, hai vợ chồng bàn nhau thuê giúp việc để mẹ chồng về quê nghỉ ngơi. Chúng tôi tổ chức bữa cơm ấm cúng để cảm ơn bà trước khi bà về.
Nhưng khi tôi vừa mở lời: "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã giúp vợ chồng con thời gian qua", mẹ chồng tôi lạnh lùng ngắt lời: "Giúp gì mà giúp, giờ tính tiền công đi".
Cả tôi và chồng đều sững sờ. Tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng mẹ chồng nghiêm túc nói tiếp: "3 tháng nay, mẹ bỏ hết việc nhà, ruộng vườn ở quê, lên đây chăm cháu cho hai đứa. Không ai làm không công cả. Giờ hai đứa tính đi, mỗi tháng trả mẹ bao nhiêu?".
Tôi sốc đến mức không nói nên lời. Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn nghĩ bà giúp vì tình thân, vì thương cháu chứ nào phải vì tiền bạc. Tôi lắp bắp nhìn chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh cũng bất ngờ không kém, chỉ ấp úng hỏi: "Mẹ nói thật đấy à?".
Mẹ chồng gật đầu chắc nịch: "Mẹ không đùa. Ở quê, mẹ có thể đi làm, có thể kiếm tiền. Lên đây, mẹ bỏ hết để giúp hai đứa, ít nhất hai đứa cũng phải có trách nhiệm với mẹ".
Không khí trong nhà bỗng chốc trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Tôi không biết phải nói gì, chỉ thấy trong lòng có cái gì đó vỡ vụn. Chẳng lẽ giữa mẹ chồng và con dâu không có chút tình nghĩa nào sao? Mẹ chồng giúp con cháu mà lại tính toán từng đồng như vậy?
Chồng tôi cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ ơi, nếu mẹ khó khăn, vợ chồng con có thể biếu mẹ chút tiền để mẹ tiêu vặt. Nhưng nếu mẹ nói theo kiểu tiền công thì con thấy không ổn".
Mẹ chồng cười nhạt và thẳng thừng từ giờ đừng nhờ bà lên giúp gì nữa, có con thì tự mà lo. Nói xong, bà đứng dậy đi vào phòng, bỏ mặc hai vợ chồng tôi chết lặng bên mâm cơm.
Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi thương con mình, tôi thương bản thân và cũng không khỏi thất vọng về mẹ chồng.
Tôi hiểu rằng, nếu bà thực sự cần tiền, chúng tôi có thể giúp đỡ bà bằng cách khác. Nhưng việc bà đòi "trả lương" như một người giúp việc khiến tôi thấy xa cách và tổn thương vô cùng.
Sáng hôm sau, mẹ chồng xách túi rời đi mà không nói thêm một lời nào. Còn tôi, từ hôm đó đến giờ, tôi cứ ám ảnh mãi về cách cư xử của mẹ chồng. Tôi thấy khó chịu lây với cả chồng con khi họ có chung huyết thống với người phụ nữ đó.
Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Cuộc sống ở thủ đô đắt đỏ, hai vợ chồng đều làm công ăn lương, cố gắng chắt chiu từng đồng.
Khi sinh con, tôi chỉ được nghỉ thai sản vài tháng, sau đó buộc phải quay lại làm việc để đảm bảo tài chính. Việc tìm người trông con là vấn đề đau đầu nhất.
Gửi con đi nhà trẻ khi còn quá nhỏ thì không nỡ, thuê giúp việc thì chi phí quá cao mà cũng không yên tâm. Thấy hai vợ chồng xoay xở không nổi, mẹ chồng tôi ở quê xung phong lên chăm cháu vài tháng, giúp vợ chồng tôi qua giai đoạn khó khăn.

Cư xử của mẹ chồng khiến tôi không còn tình cảm gì với bà (Ảnh minh họa: Sina).
Ban đầu, tôi thực sự biết ơn mẹ chồng. Tôi không dám nói bà khó tính, nhưng bà có nguyên tắc riêng, đôi khi khiến tôi cảm thấy gò bó. Chẳng hạn, bà nhất quyết không cho con tôi uống sữa công thức mà chỉ muốn tôi vắt sữa sẵn. Bà luôn bảo rằng, sữa mẹ vẫn tốt nhất.
Nhiều hôm công việc bận, tôi không kịp về vắt sữa, con tôi đói gào khóc nhưng bà vẫn cương quyết không pha sữa ngoài. Bà cũng không thích tôi để con xem tivi hay bật nhạc ru ngủ. Bà cho rằng, trẻ con thời trước có cần thế đâu mà vẫn lớn. Tôi góp ý thì bà phật ý, bảo tôi còn trẻ mà dạy đời người già.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn vì nghĩ rằng, bà đã vất vả trăm bề để giúp mình. Nhưng mọi chuyện ngày càng căng thẳng. Chồng tôi đi làm về muộn, có khi còn đi tiếp khách đến khuya nên phần lớn thời gian tôi phải đối diện với mẹ chồng một mình.
Có hôm tôi đi làm về mệt, còn nghe bà trách móc rằng tôi chỉ biết hưởng thụ, không chịu khó chăm con. Tôi vừa bực, vừa tủi thân nhưng vẫn tự nhủ, bà giúp mình thì mình phải nhịn một chút.
3 tháng trôi qua, khi con tôi cứng cáp hơn, hai vợ chồng bàn nhau thuê giúp việc để mẹ chồng về quê nghỉ ngơi. Chúng tôi tổ chức bữa cơm ấm cúng để cảm ơn bà trước khi bà về.
Nhưng khi tôi vừa mở lời: "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã giúp vợ chồng con thời gian qua", mẹ chồng tôi lạnh lùng ngắt lời: "Giúp gì mà giúp, giờ tính tiền công đi".
Cả tôi và chồng đều sững sờ. Tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng mẹ chồng nghiêm túc nói tiếp: "3 tháng nay, mẹ bỏ hết việc nhà, ruộng vườn ở quê, lên đây chăm cháu cho hai đứa. Không ai làm không công cả. Giờ hai đứa tính đi, mỗi tháng trả mẹ bao nhiêu?".
Tôi sốc đến mức không nói nên lời. Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn nghĩ bà giúp vì tình thân, vì thương cháu chứ nào phải vì tiền bạc. Tôi lắp bắp nhìn chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh cũng bất ngờ không kém, chỉ ấp úng hỏi: "Mẹ nói thật đấy à?".
Mẹ chồng gật đầu chắc nịch: "Mẹ không đùa. Ở quê, mẹ có thể đi làm, có thể kiếm tiền. Lên đây, mẹ bỏ hết để giúp hai đứa, ít nhất hai đứa cũng phải có trách nhiệm với mẹ".
Không khí trong nhà bỗng chốc trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Tôi không biết phải nói gì, chỉ thấy trong lòng có cái gì đó vỡ vụn. Chẳng lẽ giữa mẹ chồng và con dâu không có chút tình nghĩa nào sao? Mẹ chồng giúp con cháu mà lại tính toán từng đồng như vậy?
Chồng tôi cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ ơi, nếu mẹ khó khăn, vợ chồng con có thể biếu mẹ chút tiền để mẹ tiêu vặt. Nhưng nếu mẹ nói theo kiểu tiền công thì con thấy không ổn".
Mẹ chồng cười nhạt và thẳng thừng từ giờ đừng nhờ bà lên giúp gì nữa, có con thì tự mà lo. Nói xong, bà đứng dậy đi vào phòng, bỏ mặc hai vợ chồng tôi chết lặng bên mâm cơm.
Tối đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi thương con mình, tôi thương bản thân và cũng không khỏi thất vọng về mẹ chồng.
Tôi hiểu rằng, nếu bà thực sự cần tiền, chúng tôi có thể giúp đỡ bà bằng cách khác. Nhưng việc bà đòi "trả lương" như một người giúp việc khiến tôi thấy xa cách và tổn thương vô cùng.
Sáng hôm sau, mẹ chồng xách túi rời đi mà không nói thêm một lời nào. Còn tôi, từ hôm đó đến giờ, tôi cứ ám ảnh mãi về cách cư xử của mẹ chồng. Tôi thấy khó chịu lây với cả chồng con khi họ có chung huyết thống với người phụ nữ đó.
Nguồn: Dân Trí