Nghỉ Mất Sức
Thành viên tích cực
75 năm đã trôi qua kể từ vụ án Trần Dụ Châu, một trong những vụ tham nhũng đầu tiên và gây chấn động nhất trong lịch sử nước Việt Nam mới. Khi cả nước đang bước vào giai đoạn cam go của cuộc kháng chiến chống Pháp, từng đồng tiền, bát gạo đều được chắt chiu cho tiền tuyến, thì một đảng viên, sĩ quan cấp cao đã lợi dụng vị trí để vơ vét, sống sa đọa giữa gian khổ chung. Vụ án bị phanh phui không bởi một cơ quan điều tra mà bởi một bức thư tay đầy nghĩa khí của nhà thơ Đoàn Phú Tứ, minh chứng cho vai trò của người dân và trí thức trong cuộc đấu tranh chống tham nhũng từ những ngày đầu xây dựng chính quyền cách mạng.
Mùa thu năm 1950, giữa lúc quân và dân cả nước đang dồn sức cho chiến dịch Lê Hồng Phong, nhằm giải phóng biên giới Việt - Trung, một phiên tòa đặc biệt đã diễn ra tại thị xã Thái Nguyên - Thủ đô kháng chiến khi ấy. Ngày 5/9, Tòa án binh tối cao đã xét xử Đại tá Trần Dụ Châu, nguyên Cục trưởng Cục Quân nhu, với các tội danh: biển thủ công quỹ, nhận hối lộ và phá hoại công cuộc kháng chiến. Vụ án khiến dư luận sững sờ không chỉ vì tính chất nghiêm trọng, mà còn vì người đứng trước vành móng ngựa là một sĩ quan cấp cao, đảng viên, giữ vị trí then chốt trong hậu cần quân đội.
Vụ việc bắt nguồn từ một lá thư đầy trăn trở gửi trực tiếp lên Chủ tịch Hồ Chí Minh bởi nhà thơ Đoàn Phú Tứ, lúc đó là Đại biểu Quốc hội khóa I. Trong thư, ông tố cáo Trần Dụ Châu lợi dụng chức vụ để bòn rút từng tấc vải xô của bộ đội, tráo bông lót trong áo trấn thủ bằng bao tải, trong khi chính những người lính đang đói rét, thiếu thốn nơi chiến trường. Nhà thơ kể lại khoảnh khắc bật khóc khi tận mắt thấy thương binh thiếu thuốc, chiến sĩ mặc áo rách giữa vùng núi lạnh buốt. Trong khi đó, ngay tại chiến khu, Trần Dụ Châu lại tổ chức tiệc cưới xa hoa cho cấp dưới với đầy đủ đặc sản, rượu Tây, hoa Hà Nội và cả dàn nhạc sống.
Bị mời đọc thơ mừng, Đoàn Phú Tứ đã ứng khẩu một câu thơ đau xót: “Bữa tiệc cưới của chúng ta sắp chén đẫy hôm nay / Được dọn bằng xương máu của các chiến sĩ.” Câu thơ chưa dứt, ông đã bị vệ sĩ tát thẳng vào mặt. Nhưng thay vì im lặng, ông viết thư tố cáo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh, sau khi đọc lá thư, đã chuyển ngay cho Thiếu tướng Trần Tử Bình điều tra. Cuộc thanh tra khẩn trương được triển khai từ khu Ba đến khu Bốn. Những chứng cứ rõ ràng đã phơi bày một sự thật đau lòng: Trần Dụ Châu đã phản bội niềm tin của Đảng, của Bác, và của nhân dân. Chủ tịch Hồ Chí Minh khi ấy đã nói thẳng: “Một cái ung nhọt, dẫu có đau cũng phải cắt bỏ, không để nó lây lan.”
Tòa án binh tối cao tuyên án tử hình. Trần Dụ Châu bị tước quân hàm ngay tại phiên tòa theo lệnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông gửi đơn xin tha lên Bác Hồ. Trăn trở suốt một đêm, Bác đã bác đơn. Trong buổi trao đổi với đồng chí Trần Đăng Ninh, khi nhắc đến một cây xoan héo vì bị sâu đục thân, Bác nói rõ: “Với loài sâu mọt đục khoét nhân dân cũng thế, nếu phải giết đi một con sâu mà cứu được cả rừng cây thì việc đó là cần thiết, hơn nữa còn là một việc làm nhân đạo.”
Chỉ vài ngày sau, Trần Dụ Châu bị xử bắn. Cùng lúc đó, Cao Bằng được giải phóng, tuyến biên giới phía Bắc thông với Trung Quốc - đánh dấu một bước ngoặt của kháng chiến. Vụ án được báo chí công khai, và trở thành hồi chuông cảnh tỉnh đầu tiên về công tác cán bộ trong chính quyền cách mạng.
Dù xảy ra cách đây 75 năm, vụ án Trần Dụ Châu vẫn để lại một thông điệp chưa bao giờ cũ: chống tham nhũng không có vùng cấm. Trong bối cảnh hiện đại, khi công cuộc xây dựng và phát triển đất nước đang đối mặt với nhiều thách thức mới, bài học từ Trần Dụ Châu nhắc nhở rằng: đạo đức cán bộ không chỉ nằm ở lời thề khi tuyên thệ, mà được thể hiện qua từng hành vi cụ thể, nhất là trong những thời điểm gian nan. Những biểu hiện tha hóa, dù là nhỏ, nếu không kịp thời ngăn chặn, cũng có thể trở thành “sâu mọt” đục khoét cả bộ máy.
Mùa thu năm 1950, giữa lúc quân và dân cả nước đang dồn sức cho chiến dịch Lê Hồng Phong, nhằm giải phóng biên giới Việt - Trung, một phiên tòa đặc biệt đã diễn ra tại thị xã Thái Nguyên - Thủ đô kháng chiến khi ấy. Ngày 5/9, Tòa án binh tối cao đã xét xử Đại tá Trần Dụ Châu, nguyên Cục trưởng Cục Quân nhu, với các tội danh: biển thủ công quỹ, nhận hối lộ và phá hoại công cuộc kháng chiến. Vụ án khiến dư luận sững sờ không chỉ vì tính chất nghiêm trọng, mà còn vì người đứng trước vành móng ngựa là một sĩ quan cấp cao, đảng viên, giữ vị trí then chốt trong hậu cần quân đội.
Vụ việc bắt nguồn từ một lá thư đầy trăn trở gửi trực tiếp lên Chủ tịch Hồ Chí Minh bởi nhà thơ Đoàn Phú Tứ, lúc đó là Đại biểu Quốc hội khóa I. Trong thư, ông tố cáo Trần Dụ Châu lợi dụng chức vụ để bòn rút từng tấc vải xô của bộ đội, tráo bông lót trong áo trấn thủ bằng bao tải, trong khi chính những người lính đang đói rét, thiếu thốn nơi chiến trường. Nhà thơ kể lại khoảnh khắc bật khóc khi tận mắt thấy thương binh thiếu thuốc, chiến sĩ mặc áo rách giữa vùng núi lạnh buốt. Trong khi đó, ngay tại chiến khu, Trần Dụ Châu lại tổ chức tiệc cưới xa hoa cho cấp dưới với đầy đủ đặc sản, rượu Tây, hoa Hà Nội và cả dàn nhạc sống.
Bị mời đọc thơ mừng, Đoàn Phú Tứ đã ứng khẩu một câu thơ đau xót: “Bữa tiệc cưới của chúng ta sắp chén đẫy hôm nay / Được dọn bằng xương máu của các chiến sĩ.” Câu thơ chưa dứt, ông đã bị vệ sĩ tát thẳng vào mặt. Nhưng thay vì im lặng, ông viết thư tố cáo.
Chủ tịch Hồ Chí Minh, sau khi đọc lá thư, đã chuyển ngay cho Thiếu tướng Trần Tử Bình điều tra. Cuộc thanh tra khẩn trương được triển khai từ khu Ba đến khu Bốn. Những chứng cứ rõ ràng đã phơi bày một sự thật đau lòng: Trần Dụ Châu đã phản bội niềm tin của Đảng, của Bác, và của nhân dân. Chủ tịch Hồ Chí Minh khi ấy đã nói thẳng: “Một cái ung nhọt, dẫu có đau cũng phải cắt bỏ, không để nó lây lan.”
Tòa án binh tối cao tuyên án tử hình. Trần Dụ Châu bị tước quân hàm ngay tại phiên tòa theo lệnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Ông gửi đơn xin tha lên Bác Hồ. Trăn trở suốt một đêm, Bác đã bác đơn. Trong buổi trao đổi với đồng chí Trần Đăng Ninh, khi nhắc đến một cây xoan héo vì bị sâu đục thân, Bác nói rõ: “Với loài sâu mọt đục khoét nhân dân cũng thế, nếu phải giết đi một con sâu mà cứu được cả rừng cây thì việc đó là cần thiết, hơn nữa còn là một việc làm nhân đạo.”
Chỉ vài ngày sau, Trần Dụ Châu bị xử bắn. Cùng lúc đó, Cao Bằng được giải phóng, tuyến biên giới phía Bắc thông với Trung Quốc - đánh dấu một bước ngoặt của kháng chiến. Vụ án được báo chí công khai, và trở thành hồi chuông cảnh tỉnh đầu tiên về công tác cán bộ trong chính quyền cách mạng.

Dù xảy ra cách đây 75 năm, vụ án Trần Dụ Châu vẫn để lại một thông điệp chưa bao giờ cũ: chống tham nhũng không có vùng cấm. Trong bối cảnh hiện đại, khi công cuộc xây dựng và phát triển đất nước đang đối mặt với nhiều thách thức mới, bài học từ Trần Dụ Châu nhắc nhở rằng: đạo đức cán bộ không chỉ nằm ở lời thề khi tuyên thệ, mà được thể hiện qua từng hành vi cụ thể, nhất là trong những thời điểm gian nan. Những biểu hiện tha hóa, dù là nhỏ, nếu không kịp thời ngăn chặn, cũng có thể trở thành “sâu mọt” đục khoét cả bộ máy.
Trần Dụ Châu đã tham nhũng thế nào?
Trần Dụ Châu sinh năm 1906 tại Nghệ An. Năm 1930 làm thư ký cho Tòa sứ Pháp, viết bài cho Báo Thanh Nghệ Tĩnh. Năm 1932, Châu làm nhân viên hỏa xa. Đến năm 1945 làm kế toán Quận Hỏa xa Bắc kỳ. Nhờ quan hệ và khôn khéo trong công việc, Châu trở nên giàu có và cũng đã hiến phần lớn tài sản của mình cho cách mạng.
Năm 1945, Châu được chính quyền cách mạng giao tập hợp cả ngàn tấn gạo, muối từ Hà Đông đưa lên Chiến khu Việt Bắc phục vụ quân đội.
Năm 1946, nhờ quá trình làm tốt việc cung cấp lương thực, quân trang cho bộ đội nên Châu được phong quân hàm Đại tá, giữ chức Giám đốc Nha Quân nhu, có nhiệm vụ chỉ đạo sản xuất quân trang, được giữ trong tay rất nhiều tiền bạc.
Chính vì có chức, có quyền, có tiền nhưng lại thiếu tự kiềm chế nên Trần Dụ Châu sa vào hưởng lạc, chiếm dụng tiền công bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, nhận tiền biếu xén, nâng đỡ, bao che cho các thuộc hạ khi có sai phạm.
Điển hình, Châu đã nâng đỡ, dìu dắt Lê Sỹ Cửu (đồng hương miền Trung) vào Nha Quân nhu để Cửu trở thành tay chân đắc lực của Châu. Cửu đã chiếm đoạt hàng chục vạn đồng nhờ nâng khống giá mua vải và bóc tách giá vận chuyển, giá phụ liệu may mặc mà khi các nhà buôn cung cấp họ đã tính giá trọn gói. Cửu còn cấp con dấu giả Nha Quân nhu cho bọn buôn lậu qua mặt cơ quan chức năng. Cửu cũng đã hối lộ cho Châu hàng chục vạn đồng và nhiều tài sản có giá trị trong thời gian dài. Chính vì sự bớt xén cho nên các mặt hàng phục vụ chiến sỹ đều bị “rút ruột” như: Màn không đủ chiều cao như quy định, áo trấn thủ ít bông hơn, chăn đắp bị giảm bông độn thứ khác vào…
Ngoài các khoản nhận hối lộ, biếu tặng, cống nộp… Châu lấy cắp công quỹ 57.959 đồng Việt Nam, các tài sản khác trị giá 143.900 đồng Việt Nam. Châu còn tuyển người, thải người theo sở thích cá nhân, vung tiền bao gái…
Khi có lời xầm xì về lối sống của Châu thì Châu đã nhờ một nhân viên viết thư gửi Đại tướng Tổng Tư lệnh báo cáo rằng: “Trong Nha Quân nhu có một tổ chức gây chia rẽ và phá hoại quân đội ta”. Rõ ràng, Châu đã dằn mặt người có ý định tố cáo và mượn tay kẻ xấu viết bức thư hoàn toàn không có sự thật để che đậy sự xấu xa và “thanh toán” đồng đội. Đó là tâm địa hiểm độc của Châu. (VietnamNet)
Nhân vụ án Trần Dụ Châu
(Xã luận báo Cứu quốc ngày 27/9/1950)
Trần Dụ Châu, nguyên Giám đốc Nha Quân nhu can tội ăn cắp công quỹ làm nhiều điều bỉ ổi đã bị đưa ra trước Tòa án binh tối cao. Ngay ngày hôm sau, tên phản bội quyền lợi nhân dân ấy đã bị bắn để đền tội của y.
Trong tình thế kháng chiến và trong giai đoạn quyết liệt hiện nay, vụ án Trần Dụ Châu có một ý nghĩa lớn lao. Nó làm toàn thể nhân dân bằng lòng và thêm tin tưởng ở chính quyền và đoàn thể nhân dân. Nhân dân đã thấy rõ: Chính quyền và đoàn thể không bao giờ dung túng một cán bộ nào làm bậy, dù cán bộ cao cấp đến đâu đi nữa. Vụ án này còn làm vui lòng tất cả những cán bộ Quân nhu ngay thẳng, chí công vô tư, đã không để Trần Dụ Châu lôi cuốn.
Nó đã cho chính quyền và đoàn thể ta nhiều kinh nghiệm trong việc dùng cán bộ, giáo dục và kiểm soát cán bộ.
Có người e ngại: Chúng ta mở toang vụ án này, công khai vạch rõ nhưng tội lỗi nhơ bẩn của Trần Dụ Châu và bè lũ có thể làm một số dân chúng chê trách, hay kẻ địch bám vào đấy để nói xấu chính quyền, đoàn thể ta. Không! Chúng ta không sợ phê bình và tự phê bình những khuyết điểm của ta. Chúng ta khác bọn phản động và hơn hẳn chúng ở chỗ đó. Đấy là một sự khuyến khích nhân dân thẳng thắn, phê bình những sai lầm của cán bộ, của Chính quyền, đoàn thể vì họ đã hiểu chính quyền, đoàn thể ta là chính quyền, đoàn thể của họ và họ nhất định không tha thứ những kẻ nào đi ngược quyền lợi của họ.
Cái chết nhục nhã của Trần Dụ Châu còn là một lời cảnh cáo những kẻ lén lút đang tính chuyện đục khoét công quỹ của Chính phủ, trục lợi của nhân dân. Tất cả những bọn ấy hãy coi chừng dư luận sắc bén của quần chúng và luật pháp nghiêm khắc của Nhà nước nhân dân!
Chúng ta phải thẳng tay vạch mặt và trừng trị những bọn ấy, những kẻ tham ô, hoang phí, những kẻ mưu sống phè phỡn trên mồ hôi nước mắt người khác, để tiến tới xây dựng một nền tảng chính quyền nhân dân thật vững vàng.
Đây không phải là việc riêng của Chính phủ, của đoàn thể mà đấy là bổn phận của tầng lớp đông đảo quần chúng nhân dân chúng ta”.
C.Q